Người vừa rồi đẩy cửa đi vào chính là Sektiya?
Nhưng cô ta làm sao biết là mình, mình sớm Tinh Độn rời đi, nghề nghiệp Ái Dục không có năng lực bói toán thôi diễn, là lợi dụng đạo cụ đặc thù nào đó?
Trương Nguyên Thanh theo bản năng kéo căng thần kinh, hiện lên rất nhiều suy nghĩ, mặt ngoài mờ mịt không hiểu, nói:
“A, nữ thần xinh đẹp, tôi nghe không hiểu ý của cô.”
Sektiya đóng lại cửa gỗ đơn sơ, ngồi ở bên giường, hít sâu một hơi, mỉm cười nói:
“Chính là cái mùi này, Amini, tôi vẫn nhớ mùi trên người anh, nó vừa rồi xuất hiện ở trong phòng chứa đồ. Anh phủ nhận cùng nói láo, không cách nào thay đổi sự thực này.”
Trương Nguyên Thanh trầm mặc một giây, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy Sektiya, tôi đã tiến vào nơi đó.”
Sektiya không nói một lời nhìn chằm chằm hắn, trọn vẹn nửa phút, vị nữ thần xinh đẹp này nhếch miệng, “Anh tại sao muốn tiếp cận chỗ ở của mẫu thân, anh phải biết, nơi đó là cấm kỵ.”
“Tôi cảm ứng được nó!” Trương Nguyên Thanh trả lời thành thật.
Hắn lời nói này, khiến Sektiya thu hồi tư thái cười tủm tỉm, khẽ nhíu đôi lông mày đẹp.
Một hồi lâu sau, cô dùng một loại giọng điệu nghi hoặc không hiểu nói ra:
“Bình thường mà nói, anh không nên cảm ứng được nó, anh mặc dù là dòng dõi Mỹ Thần, nhưng anh không phải nữ giới... Là bởi vì kế thừa đặc tính “Dục” của mẫu thân?”
Không phải phụ nữ, cho nên không cảm ứng được nó? Kế thừa bộ phận năng lực của Mỹ Thần, cho nên có khả năng cảm ứng được?
Trương Nguyên Thanh từ trong lời của Sektiya phân tích ra hai tin tức mấu chốt này.
Đồ vật trong tầng hầm ngầm tựa như có quan hệ với Mỹ Thần, nếu như vậy, tín đồ Thần Quang Minh tiến đánh đảo Paphos, liền không quan hệ với tầng hầm, là thuần túy thù riêng.
Thần Quang Minh hẳn là chướng mắt đồ vật nghề nghiệp Ái Dục.
Mình quả thực cảm ứng được nó, nhưng không quan hệ với huyết mạch Mỹ Thần, là chính mình... Trương Nguyên Thanh nghĩ tới đây, bỗng nhiên suy nghĩ dừng lại.
Có lẽ, có thể cảm ứng được dao động của nó, không chỉ bởi bản thân cấp bậc cao, rất có khả năng là huyết mạch Mỹ Thần phát huy tác dụng. Cho nên nó rốt cuộc là thứ gì... Trương Nguyên Thanh tò mò hỏi: “Tôi cũng không biết tại sao mình có thể cảm ứng được nó, trong phòng chứa đồ rốt cuộc có cái gì?”
Sektiya nghiêm mặt, nói:
“Đây không phải thứ anh nên biết, Amini, tôi muốn anh hướng tôi cam đoan, về sau tuyệt đối không tiếp tục tiếp cận phòng chứa đồ, nếu không, cho dù anh là con của mẫu thân, tôi cũng sẽ trục xuất anh khỏi đảo Paphos.”
Lời cũng đã nói tới mức này rồi, Trương Nguyên Thanh đành phải khom người đáp lại: “Vâng! Sektiya xinh đẹp, ý nguyện của ngài, chính là ý chí của tôi.”
Sektiya hài lòng gật đầu, khôi phục tư thái cười tủm tỉm, nói:
“Một vấn đề cuối cùng, anh làm sao tiến vào phòng chứa đồ, anh thậm chí cũng chưa mở khóa.”
Trương Nguyên Thanh gần như không do dự cùng dừng lại, trả lời:
“Nhà lữ hành tìm kiếm bảo tàng giao cho tôi năng lực tiến vào.”
Hắn ném cái nồi cho nghề nghiệp Hư Không, lấy kiến thức cùng cấp bậc của Sektiya, khẳng định biết “Hư Không” tổn tại.
Sektiya quả nhiên không tiếp tục truy hỏi, khẽ gật đầu, đi về phía cửa ra vào.
Lúc sắp mở cửa, cô bỗng nhiên dừng lại, xoay người cười nói:
“Nghe nói anh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Amini, tôi rất thưởng thức năng lực của anh, nhưng muốn khuyên anh, đừng trêu vào Cupid nữa, nếu không, trừng phạt đối với anh liền không chỉ là để anh cùng Heracini hoan du đơn giản như vậy.”
Trương Nguyên Thanh ngẩn người: “Có ý tứ gì?”
Sektiya ngoái đầu nhìn Heracini một lần, nhếch lên bờ môi đỏ diễm lệ: “Anh cùng Heracini yêu nhau, là Cupid làm ra!”
Cô làm một cái động tác kéo cung.
“Hắn chính là muốn để các người xúc phạm cấm kỵ, đã là trò đùa quái đản, cũng là muốn nắm thóp anh, chỉ cần hắn muốn, có thể trục xuất anh khỏi đảo Paphos bất cứ lúc nào.” Sektiya nói:
“Cupid không dám đắc tội tôi, nếu như anh trong đêm không cách nào nhẫn nại tình dục, muốn khoái lạc, thật ra có thể tới tìm tôi, tựa như đêm hôm đó, anh quấn lấy tôi, mãi cho đến khi trời sáng.”
…
Phó bản linh cảnh: “Tinh Hà”
Vũ trụ mênh mông như là một tấm lông nhung thiên nga đen nhánh, ngôi sao đầy trời là kim cương khảm nạm trên đó, sáng chói mắt.
Ánh sao hạ xuống, ngưng tụ thành một cái bàn tròn sáng chói to lớn, cùng mười lăm cái ghế lưng cao.
Ngay sau đó, từng bóng người xuất hiện ở bên bàn tròn.
Trẻ tuổi có cô gái tóc trắng, có tráng hán tóc đỏ râu đỏ, có người cây tí hon khẽ đung đưa, có người trung niên khôi ngô tóc vàng mắt xanh râu ria xồm xoàm, có cậu bé trắng nõn đáng yêu, có trưởng giả trí tuệ râu tóc bạc trắng...
Phó Thanh Huyên nhìn quét bên cạnh bàn, trừ hai vị Bán Thần của Hiệp Hội Mỹ Thần cùng Công Hội Thương Nhân, nhân vật cấp Bán Thần của trận doanh Thủ Tự tất cả đều có mặt.
“Rất nhiều năm không gặp rồi nha, Triệu huynh, quái thuật của anh tu hành như thế nào rồi?”
“Không ăn anh, quái thuật khó mà tiến thêm nha, Lưu huynh.”