Loại nghiêm khắc này, là điều bác sĩ Triệu chưa từng thấy.
Vẻ mặt Giang Ngọc Nhị chuyển sang mềm mỏng, thấp giọng nói:
“Chị nghe, động tĩnh bên ngoài nhỏ đi rồi, cái này nói rõ đại bộ phận mọi người đều đã bị khống chế. Phần tử khủng bố đã bắt cóc bệnh viện, như vậy cửa trước cửa sau khẳng định có người gác, thậm chí còn có người theo dõi camera giám sát, ở lại chỗ này là an toàn nhất.”
Bác sĩ Triệu sững sờ gật đầu.
Trong phòng giám sát, Lý Hiển Tông khoanh hai tay trước ngực, đứng ở trước đài khống chế, tay trái cầm bộ đàm, tay phải đùa nghịch dao bướm, màn hình màu lam chiếu sáng lên con mắt sắc bén lạnh lùng tàn khốc của hắn.
Trên màn hình theo dõi, đại sảnh tòa nhà khám bệnh, hai nhân viên cầm súng đã khống chế cục diện, đang mang nhân viên y tá bác sĩ chỗ lấy thuốc, chỗ đăng ký, cùng với các nơi văn phòng đuổi tới đại sảnh lầu một.
Phàm là không phối hợp, bắn phát chết tươi, tàn nhẫn độc ác, tựa như hoàn toàn không để ý giá trị đạo đức của mình.
Sau khi liên tục giết mấy người, y tá bác sĩ nhân viên, người bệnh liền không có tâm tư phản kháng nữa, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống.
Đối với Linh cảnh hành giả mà nói, sử dụng năng lực giết người, hiệu suất và tỷ lệ chuẩn xác cao hơn đạn nhiều, nhưng nếu dọa người thường, vẫn là súng ống hữu dụng nhất.
Muốn uy hiếp đám người quy mô lớn, dựa vào bạo lực không được, phải dựa vào súng ống.
“Nhân viên lầu một đã dọn sạch, toàn bộ tụ tập ở phòng khách.”
“Nhân viên lầu hai đã dọn sạch, toàn bộ tụ tập ở phòng khách.”
Trong bộ đàm truyền đến tiếng đồng bạn báo cáo.
Lý Hiển Tông đè bộ đàm, ghé đến bên miệng, nói: “Đi khoa phụ sản nhìn xem, lôi y tá bác sĩ nhân viên xuống, nếu có phụ nữ có thai, đừng thương tổn bọn họ.”
“Hắc! Mày một tên Yêu mê hoặc, chơi trò lòng dạ từ bi cái gì?” Một đồng bạn cười nhạo nói.
“Tao không đồng tình kẻ yếu, nhưng bố tao lúc còn sống, thường thường nói với tao, thiếu nhi là đóa hoa của tổ quốc, phải cho thương hại cùng trân trọng thích hợp.” Lý Hiển Tông nhếch miệng cười nói.
Biệt thự vịnh Phó gia.
Phó Thanh Dương lười biếng nằm ở ghế mát xa, nhắm mắt dưỡng thần, da hắn hiện ra đỏ bừng quỷ dị, cơ thịt tay chân hơi co giật.
Hai em gái tai thỏ ngồi xổm hai bên ghế mát xa, hai đôi tay nhẹ nhàng gõ xoa bóp ấn, thư giãn cơ thịt đau nhức cho hắn.
Trên một cái sô pha một người khác, Linh Quân ngồi ở nơi đó, cầm lên một miếng dưa mật nhét vào miệng, cảm khái nói: “Cậu vẫn là liều mạng như vậy, tôi nhớ rõ đòn chém của cậu, từ mười tuổi năm ấy đã bắt đầu luyện, luyện mãi đến trở thành Linh cảnh hành giả, cũng mười mấy năm rồi, bây giờ luyện đến cảnh giới nào rồi.”
Phó Thanh Dương vẫn nhắm mắt: “Luyện đến có thể một kiếm chém đầu chó của cậu.”
“Nói bừa!” Linh Quân không phục: “Tôi là thú vương, có hai cái mạng, cậu hai kiếm mới có thể chém chết tôi.”
Đột nhiên, hai em gái tai thỏ thân thể cứng đờ, tiếp đó gục ngã xuống đất.
Phó Thanh Dương bỗng mở mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Linh Quân ngồi xổm trên sô pha, mí mắt gian nan chống đỡ, thân thể lảo đảo:
“Mệt, mệt quá... Đáng chết, là, là chưởng mộng sứ giả “
Đầu khẽ gục, lâm vào giấc ngủ.
“Ikawa?” Phó Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt, chủ động tiến vào giấc ngủ.
Văn phòng cảnh sát Khu Khang Dương.
Trương Nguyên Thanh mới vừa đi ra khỏi WC, liền gặp một nhân viên văn chức bước chân vội vàng đạp cầu thang bằng thép, tới lầu hai. Vẻ mặt cô lo lắng, nhìn về phía Quan Nhã đang lười biếng ngồi đó, kêu lên:
“Văn phòng cảnh sát bên kia nhận được báo cảnh sát, có phần tử khủng bố tập kích bệnh viện Bình Thái, nhân viên y tá bác sĩ của tòa nhà phòng khám bệnh đều ở bên trong.”
“Cái gì?” Quan Nhã đứng bật dậy, sải bước lao về phía văn phòng Thập trưởng.
Ngay cả Vương Thái xưa nay không quan tâm mưa gió ngoài cửa, cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trở nên chăm chú. Bệnh viện Bình Thái? ! Trương Nguyên Thanh chỉ cảm thấy đầu bị người ta gõ cho một cái, vang lên ông ông.
Dì trẻ đi làm ngay tại bệnh viện Bình Thái.
Trương Nguyên Thanh sắc mặt xanh mét, vừa móc điện thoại di động, vừa vội vàng hỏi:
“Tình huống trong bệnh viện thế nào? Thương vong như thế nào? Bọn cướp có bao nhiêu người?”
Nhân viên văn chức lắc đầu: “Không, không chi tiết như vậy, văn phòng cảnh sát đã triệu tập nhân thủ chuẩn bị chạy tới bệnh viện, tình huống cụ thể, cần tiến một bước điều tra.”
Ít nhất nói rõ sự việc vừa xảy ra... Trương Nguyên Thanh đi về một bên, lấy ra điện thoại di động, gọi điện cho dì trẻ. “Xin lỗi, số máy bạn gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau!”
Tắt máy rồi? Trương Nguyên Thanh phẫn nộ mắng một tiếng “+” .
Lúc này, Quan Nhã dẫn theo Lý Đông Trạch, Khương Tinh Vệ cùng Đằng Viễn chạy ra khỏi văn phòng.
Lý Đông Trạch bước nhanh, vẻ mặt trầm ổn, tốc độ nói cực nhanh:
“Lập tức xuất phát!”