“Bốn năm trước, Hàng Châu mất tích, báo án đồn an ninh khu Khang Dương...”
Hốc mắt Thuần Dương chưởng giáo hiển hiện vầng sáng xám trắng, theo lời của hắn khuếch tán ra.
Thế là, trong mộng cảnh màu trắng xuất hiện đồn an ninh khu Khang Dương, xuất hiện bóng người phụ nữ hoảng hốt.
Bà vội vã chạy vào đồn an ninh, hướng nữ trị an viên trước quầy tư vấn phản hồi con trai mất tích
Một màn này, lần trước hắn dẫn đường mộng cảnh của người phụ nữ từng xuất hiện, nhưng phát triển tiếp theo, bị sức mạnh thôi miên ngăn trở, cưỡng ép đột phá, sẽ tạo thành thương tích không thể vãn hồi đối với linh hồn của người phụ nữ.
Thuần Dương chưởng giáo khi đó là lâm thời nảy ra ý tưởng, tới thăm dò, không có mục đích rõ ràng, bởi vậy không muốn giết gà lấy trứng tát ao bắt cá, liền kết thúc mộng cảnh xâm lấn.
Bây giờ có thể rồi.
Thuần Dương chưởng giáo dẫn dắt đến mộng cảnh phát triển...
Dì Chu sau khi điền xong bảng biểu, bị đưa vào một phòng làm việc, nữ trị an viên nói: “Chờ một lúc, sẽ có đồng nghiệp đến hỏi bà, yêu cầu ngài ghi chép...”
Đến nơi đây, mộng cảnh vẫn xuất hiện “nhiễu” giống như trục trặc, giật giật, giống như tín hiệu không ổn định.
Dì Chu nói: “Đồng chí trị an viên, tôi...”
Nửa câu sau bị “nhiễu” nuốt, Thuần Dương chưởng giáo chưa nghe được, ngay lúc đó, mộng cảnh của dì Chu bắt đầu xuất hiện chấn động, ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ.
Mà bản thân bà thì thống khổ hét lên, nhưng lại không cách nào từ trong mộng thức tỉnh. gợn sóng màu xám trong hốc mắt Thuần Dương chưởng giáo đột nhiên kịch liệt, từng vòng từng vòng khuếch tán, truyền đi toàn bộ mộng cảnh không gian.
Hai luồng lực lượng lấy mộng cảnh của dì Chu làm chiến trường, tiến hành giao phong, đối kháng.
Cho dù có Thuần Dương chưởng giáo hỗ trợ ổn định mộng cảnh của dì Chu, trấn an linh hồn của bà, nhưng linh hồn người phàm không chịu nổi đối kháng giữa linh cảnh hành giả, ở vào trạng thái có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, ở thời khắc linh hồn dì Chu sắp sụp đổ, lực lượng đối kháng với Thuần Dương chưởng giáo đột nhiên tiêu tán.
Tựa như công năng cầu chì quá tải bị đứt.
Linh hồn dì Chu lập tức ổn định lại.
Người thi thuật vậy mà lo lắng tính mệnh của một người phàm? Thuần Dương chưởng giáo nhíu mày, đoán được Nhạc Sĩ thôi miên người phụ nữ, có thể quen biết với bà ấy.
Muốn để bà ấy quên đoạn ký ức nào đó, nhưng không muốn hại tính mệnh của bà.
Mộng cảnh ổn định lại, Thuần Dương chưởng giáo đứng ở phòng hỏi thăm của đồn an ninh, nhìn khuôn mặt người phụ nữ tràn đầy lo nghĩ cùng chờ đợi.
Không bao lâu, cửa phòng hỏi thăm đẩy ra.
...
Hàng Châu.
Trong khách sạn, Trần Nguyên Quân đứng bên cửa sổ, nghe cấp dưới Tiểu Cao báo cáo;
“Căn cứ hồ sơ ghi chép, bốn năm trước, Lôi Nhất Binh là ở hồ Tây Tử chùa Ẩn Phật mất tích, trị an viên trong đồn điều lấy camera giám sát trong chùa, phát hiện Lôi Nhất Binh sau khi mua vé tiến vào cảnh khu, liền chưa từng xuất hiện nữa, camera giám sát ra vào chùa Ẩn Phật đều chưa quay được bọn họ rời chùa.
Các đồng nghiệp đồn an ninh hồ Tây Tử liền điều lấy camera giám sát khu phố phụ cận, cũng chưa tìm được tung tích của hắn, loại bỏ khả năng leo tường ra khỏi chùa.
Chẳng qua, kỳ quái là, hồ sơ bên này cũng chưa xóa, cũng chưa hủy án, nhưng ngài từng nói, Lôi Nhất Binh về sau tìm được, theo lý mà nói, người tìm được, bên này nên hủy án.”
Đúng vậy nha, vì sao chưa hủy án? Lôi Nhất Binh ở đồn an ninh hồ Tây Tử vẫn liệt vào dân cư mất tích... Trần Nguyên Quân nhíu mày suy nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng của Tiểu Cao:
“Đúng rồi, Trần đội, tôi còn có một cái phát hiện, trong hồ sơ người mất tích trừ Lôi Nhất Binh, còn có một người nữa.”
“Còn có một người nữa?” Trần Nguyên Quân dùng giọng nghi ngờ hỏi lại.
Tiểu Cao nói:
“Đúng vậy, người nọ đồng thời mất tích với Lôi Nhất Binh, tên là Trương Nguyên Thanh!
Tôi đang muốn báo cáo với ngài đây, đây là một manh mối đáng giá chú ý...”
Trần Nguyên Quân như bị sét đánh, điện thoại rơi “bịch” xuống đất. Hắn ôm đầu, thống khổ ngồi xổm xuống, đầu óc ầm ẩm rung động, tựa như có thứ gì thức tỉnh.
...
Cửa phòng thăm hỏi mở ra, một người đàn ông tướng mạo tang thương, giữa lông mày có nếp nhăn thật sâu đi vào.
Trông thấy người đàn ông đẩy cửa vào, dì Chu “vù” đứng bật dậy, sợ xanh mặt kêu lên: “Nguyên Quân, A Bình cùng Nguyên Tử mất tích rồi, hai người bọn nó đã mất liên lạc ba ngày...”
...
Thuần Dương chưởng giáo duy trì mộng cảnh phát triển, lời dì Chu hắn nghe vào tai, cũng không có cái gì đáng để suy nghĩ sâu xa, chỗ kỳ quái, nhiều nhất là nhân khẩu mất tích tăng lên một người.
Thẳng đến khi dì Chu ở dưới người đàn ông tuổi không lớn lắm, lại tướng mạo tang thương trợ giúp, điền xong bảng biểu.
Hắn nhìn tên người mất tích: Lôi Nhất Binh, Trương Nguyên Thanh.
Thuần Dương chưởng giáo mới đột nhiên cảm thấy ba chữ “Trương Nguyên Thanh” có chút quen thuộc, lại không nhớ ra mình từng nghe được ở nơi nào.