“Muốn thu hoạch được thân thể thật sự, muốn được linh cảnh tán đồng, muốn dung nạp thẻ nhân vật, nhất định phải là một sinh mệnh thật sự. Ti Mệnh cung Suối Vãng Sinh, có thể sáng tạo ra sinh mệnh thật sự.
Ài, nếu không phải kế hoạch nhất định phải tiến hành trong bóng tối, không có khả năng bị người ngoài biết, thật ra cầu lão tổ Tạ gia hỗ trợ là đơn giản nhất thuận tiện nhất.”
Cảm khái xong, cậu nói tiếp: “Thế là cậu mang theo con rối kia, mang theo DNA của cháu, để con rối chui vào đáy suối thu thập nước bùn, tạo ra thân thể bây giờ của cháu. Những thân thể kia ở đáy suối, là con rối, không phải là cháu.
Sau khi tái tạo xong thân thể, Ngọc Nhi dùng linh hồn của mình làm chỉ, khâu lại linh hồn trong cơ thể cháu cùng con rối, cho nên cháu sau khi sống lại, có được ký ức cấp 3 cùng đại học.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Nhưng trên bản chất, cháu cùng bộ phận linh hồn kia là hai người, cho nên lúc ban đầu tổng kiểm tra sức khỏe, dụng cụ quét hình cháu quét ra trục trặc.”
Hắn biết rõ nhớ kỹ, dụng cụ lúc đó phản hồi là: “Tít tít, bắt đầu chẩn bệnh... Chứng bệnh là...”
Liên tục trục trặc nhiều lần.
Món dụng cụ kia lúc kiểm tra sức khỏe là nghề nghiệp Nhạc Sĩ.
Sau khi liên tiếp trục trặc, dụng cụ cho ra kết quả chẩn bệnh là: “Tít tít, xin đừng cùng lúc...”
Xin mời không cùng lúc hai người tiếp nhận quét hình!
Về sau nữa, theo hắn dần dần thăng cấp, linh hồn càng ngày càng mạnh, bộ phận linh hồn tinh khiết kia của con rối, đã bị hắn thân là Thần Dạ Du hoàn toàn dung hợp, tựa như thi triển Phệ Linh hấp thu oán linh.
Trở thành chất dinh dưỡng cho linh hồn hắn.
Trừ dụng cụ kiểm tra, Mẫu Thần Tử Cung lúc hồi sinh hắn hai lần tạm ngừng, thật ra cũng đang biểu thị vấn đề của hắn.
Lần thứ nhất tạm ngừng là “Không cách nào hồi sinh”, lần thứ hai tạm ngừng là “Không cách nào đánh thức linh hồn” .
Mẫu Thần Tử Cung đạo cụ loại quy tắc này, phục sinh chính là linh hồn hoàn chỉnh, nhưng bảo lưu linh hồn lấy ký ức Ma Quân ngủ say ở trong Thái Dương bổn nguyên.
Cho nên không cách nào phục sinh, không cách nào đánh thức.
Trương Nguyên Thanh thu hồi suy nghĩ, nói:
“Cậu, Suối Vãng Sinh bên kia xảy ra chút tình huống, tháng 10 năm ngoái, Tạ Tô tiến vào phó bản ‘Ti Mệnh cung’, ở dưới đáy suối nước gặp được “thi thể” của cháu, nhưng hắn bởi vậy tiến vào tuần hoàn, từng lần một trải qua phát hiện được thi thể của cháu, lại quên tuần hoàn.
Về sau, hắn ghi lại tin tức ở trên vải, mang ra khỏi phó bản, giao cho lão tổ Tạ gia, khi đó cháu cũng ở tại chỗ, cháu cùng lão tổ Tạ gia, Tạ Tô... Đồng thời lâm vào tuần hoàn.”
Trần Thục nghe mà trợn mắt hốc mồm, ngay cả cậu thân là Bán Thần cũng có chút tê cả da đầu, theo bản năng thẳng lưng.
Trương Nguyên Thanh không quay đầu lại, nói:
“Tâm tình của cậu nói cho cháu biết, cậu cũng không biết những chuyện này. Cho nên, thi thể đáy Suối Vãng Sinh là mọi người làm ra, nhưng lực lượng tuần hoàn này, không quan hệ với mọi người!”
Bại hoại gia tộc thở dài nói:
“Có loại cảm giác kinh dị bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp phía sau... Nguồn lực lượng kia là đang giúp chúng ta che giấu vết tích, vết tích liên quan tới thân phận của cháu, nói từ trên kết quả, đây là quân đồng minh, nhưng không rõ mục đích thật sự của đối phương.”
Cậu trầm ngâm mấy giây, nhìn về phía bóng lưng cháu trai:
“Ngay cả Bán Thần cũng tiến vào tuần hoàn, cấp độ của nguồn lực lượng kia có thể nghĩ mà biết, thật ra cháu không nên hỏi cậu, mà là hỏi chính cháu. Cháu ở giai đoạn Ma Quân, hẳn là từng có kỳ ngộ, năm ngoái trong cuộc chiến kia, cháu không hợp với lẽ thường gọi đến mảnh vỡ Thái Dương bổn nguyên.
Tinh Thần Chi Chủ từng chất vấn cậu, nhưng cậu cũng không nhớ tình báo tương quan.”
Trương Nguyên Thanh im lặng một lát, lắc đầu nói: “Trong trí nhớ cháu thu hoạch lại, không có tin tức tương quan.”
“Vậy cháu có thể thử hỏi Loa Miêu Vương một phen.” Cậu nói: “Cháu có thói quen dùng Loa Miêu Vương viết nhật ký.”
Nghe vậy, Trương Nguyên Thanh mở bàn tay, lòng bàn tay bỗng dưng xuất hiện cái loa màu đen, tinh xảo đẹp đẽ.
Trương Nguyên Thanh nghiêng nó một cái: “Mày biết tao muốn nghe cái gì!”
Loa Miêu Vương trầm mặc mấy giây, trong loa truyền đến tiếng “xẹt xẹt”, sau đó là tiếng thể xác va chạm thanh thúy, cùng nữ nhân như khóc như kể rên rỉ cùng kêu khóc:
“A, Ma Quân đại nhân, ngài không có khả năng đối đãi Betty thô bạo như vậy, ngài không có khả năng...”
Sau đó là Ma Quân giọng khàn khàn chế giêu:
“Mấy tháng không gặp, trở nên không chịu được quất ngựa như thế?”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không khí tựa như đọng lại.
Trương Nguyên Thanh yên lặng thu hồi Loa Miêu Vương.
Trong một mảnh yên tĩnh, bại hoại gia tộc cười khan nói: “Cái loa này nát rất lắm trò, trước đó ở trong phó bản, nó cũng không dám đánh một cái rắm nào.”
Trương Nguyên Thanh mặt không biểu cảm “Vâng” một tiếng.
Đệch đệch đệch!
Mình con mẹ nó muốn đập món đồ chơi nát này thành tro bụi.