Dì trẻ liên tục đầu: “Dì biết dì biết, dì hôm nay đã ký hiệp nghị giữ bí mật.”
Cô càng nghĩ càng hưng phấn, nhưng sau đó nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng: “Nguyên Tử, đội đặc công siêu năng lực gì đó, thoạt nhìn rất nguy hiểm.”
“Không cần lo lắng! “Trương Nguyên Thanh hầm hừ nói:
“Dì đừng thấy cháu trẻ tuổi, cháu thật ra là thành viên rất cao cấp, bộ đặc công siêu năng lực toàn bộ Tùng Hải, đều phải tôn trọng ý kiến của cháu, nghe theo cháu chỉ huy. Dì cũng thấy rồi, chuyện hôm nay, tất cả đều là một mình cháu dẹp yên.”
“Mày lợi hại như vậy sao?” Dì trẻ lúc này mới yên tâm, vẻ mặt sùng bái.
Giống như một lần nữa nhận biết cháu trai.
Trương Nguyên Thanh mặt ngoài không biểu lộ gì cả, trong lòng cực kỳ hưởng thụ dì trẻ sùng bái.
“Vậy dì cũng có thể thức tỉnh không?” Giang Ngọc Nhị vô cùng hướng tới hỏi.
... Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Không phải cháu khoe khoang, thức tỉnh là xem thiên phú, chỉ có người thiên phú dị bẩm giống như cháu mới có thể thức tỉnh, mà qua mười tám tuổi còn chưa thức tỉnh, cơ bản chính là không có thiên phú.”
Nói xong, hắn thấy dì trẻ phồng má, lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Mày thực ngầu!” Giang Ngọc Nhị bội phục nói.
Dì ấy tin hết rồi, mình từ trong mắt dì ấy thấy được sùng bái, thấy được ngưỡng mộ. Ha ha, khó trách đám thần côn kia có thể lừa tài lừa... Trương Nguyên Thanh ho khan một tiếng, nói:
“Dì tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài, làm nghề này của bọn cháu rất nguy hiểm, lúc nào cũng phải phòng bị bọn tà ác trả thù, nếu tiết lộ thân phận, sẽ lan đến người nhà.”
“Tựa như cảnh sát bắt mai thúy?’
“Đúng vậy.”
Dì trẻ lại blah blah hỏi rất nhiều, Trương Nguyên Thanh đối đáp trôi chảy, thong dong ứng đối, dì trẻ yêu cầu hắn biểu diễn siêu năng lực, Trương Nguyên Thanh nghiêm túc từ chối, nói: Từng có một vị đại lão nói -- siêu năng lực không phải xiếc thú, chúng ta chỉ tung đòn nặng đối với kẻ tà ác.
Ừm, vị đại lão đó chính là mình!
“Tiền lương đãi ngộ thế nào?” Dì trẻ hỏi tương đối rồi, nhớ tới tiền lương còn chưa hỏi, vội vàng bổ sung.
Nhắc tới chuyện này, Trương Nguyên Thanh liền tự tin hẳn, thầm nhủ mình ôm khoản tiền khổng lồ hơn hai triệu, khổ vì không có đối tượng để làm màu.
Hắn cố ý dùng giọng điệu trầm trầm chậm rãi nói:
“Thu nhập vẫn là không tệ, cháu năm nay chỉ dùng năm tháng ngắn ngủn, đã kiếm được năm triệu.
Mau khen cháu, mau sùng bái cháu! Trong lòng hắn khẽ hô.
Dì trẻ quả nhiên phát ra tiếng kinh hô: “Năm triệu? Vậy mày kiếm vài năm, so với mợ của mày còn giàu hơn.”
Trương Nguyên Thanh chính nghĩa nghiêm khắc:
“Làm nghề này của cháu, tiền hay không là thứ yếu, chủ yếu là đền đáp tổ quốc, tạo phúc dân chúng.”
Dì trẻ vui vẻ nói: “Vậy dì về sau có thể tiêu tiền của mày rồi, dù sao mày chưa có bạn gái.”
Cô gái, đi ăn shit đê! Trương Nguyên Thanh a một tiếng: “Vậy không được, tiền của cháu là cần dùng để tạo phúc dân chúng, không phải cho dì mua quần áo mua túi xách.”
“Quỷ keo kiệt!”
“Cô gái, chú ý giọng điệu của dì, ngồi ở bên cạnh dì là một vị triệu phú.”
Giang Ngọc Nhị ở lại phòng hắn mãi tới hai giờ sáng, lúc này mới lưu luyến không nỡ rời khỏi.
Phù, cuối cùng ứng phó qua rồi! Trương Nguyên Thanh hiển thánh trước mặt dì trẻ, thu hoạch sùng bái cùng hâm mộ, tâm tình không hiểu sao tốt hơn nhiều, buồn bực do hôm nay thảm bại lưu lại, thế mà bất tri bất giác tan đi, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Quả nhiên, người ta vẫn là phải làm màu, làm màu có thể giải quyết nỗi khổ... Hắn đắp chăn điều hòa lên, tích lũy dần cơn buồn ngủ. Ngày mai đi gặp bé trà xanh chút, loại chuyện “an ủi” người ta này, còn cần cô ấy. A, chỉ là không biết Tạ gia sẽ bởi vì chuyện Lý Hiển Tông, thay đổi thái độ đối với mình hay không.
Mấy ngày nay vãn là cần đi đơn vị, nhưng phải dịch dung, mình phải theo Quan Nhã học võ thuật chiến đấu, trước giờ không có thời gian, cũng không có động lực, không thể trì hoãn nữa...
Trước khi phó bản lần thứ ba mở ra, nhất định phải tăng lên võ thuật chiến đấu thuật, chờ mình trở lại xử lý Lý Hiển Tông... Hy vọng Cẩu trưởng lão có thể mau chóng mang giày khiêu vũ màu đỏ trở về...
Nghĩ chút, hắn mệt mỏi ngủ.
Sáng sớm, thủ đô, ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, cây hòe trong tứ hợp viện giãn ra ở trong nắng sớm, phiến lá xanh nhạt lóe ra vầng sáng bảy màu.
Gió nhẹ hiu hiu, cành lá lay động, phát ra tiếng trẻ con vui cười đùa giỡn.
Ghế nằm dưới tàng cây hòe không có một bóng người, chủ nhân của nó đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi dưới tàng cây.
Đột nhiên, cảnh vật tứ hợp viện bắt đầu vặn vẹo, hiện ra dạng gợn sóng, ngay sau đó, một bóng người bỗng dưng xuất hiện ở trên ghế nằm.
Người này tóc hoa râm, áo may ô trắng, quần cộc, không khác gì những ông cụ bình thường ở thủ đô.