Trên đời còn có thứ so với các em gái eo nhỏ chân dài ngực bự tắm rửa càng đáng quay chụp hơn sao, nếu có, đó chính là heo nái tắm rửa. Gã này cũng giống với Phó Thanh Dương là hệ cấm dục?
Trương Nguyên Thanh còn muốn hỏi tiếp, Linh Quân phất tay đuổi người: “Cậu làm việc của cậu, đừng ở chỗ tôi, sẽ bị phát hiện.”
Hắn đành phải xoay người, dọc theo con đường đá phiến trải ở mặt cỏ, tiến vào trong biệt thự.
Ngựa quen đường cũ đến ngoài phòng sách, sau khi gõ nhẹ hai lần, hắn đẩy ra hai cánh cửa gỗ màu nâu.
Theo cửa gỗ mở rộng, Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng “cộp cộp” quen thuộc, thân thiết.
Phòng sách trang hoàng xa hoa, hắn đầu tiên nhìn thấy, là Teddy lông quăn ngồi ngay ngắn ở trên bàn, sau đó là giày khiêu vũ màu đỏ mới tinh tinh xảo.
Giờ phút này, giày khiêu vũ màu đỏ đang quay chung quanh Teddy lông quăn, mở ra công kích hung mãnh.
“Rầm rầm rầm!”
Khi thì đá bay, khi thì đạp mạnh, khi thì đạp má trái, khi thì đạp má phải, tựa như ruồi bọ đáng ghét, hơn nữa không biết mỏi mệt.
Không biết có phải ảo giác hay không, Trương Nguyên Thanh cảm thấy Cẩu trưởng lão giờ phút này không ham sống nữa.
Trên sô pha tiếp khách, Phó Thanh Dương, Quan Nhã cùng Khương Tinh Vệ ngồi đó, cô gái tóc đỏ như xem kịch nhìn chằm chằm Teddy trưởng lão, không ngừng phát ra tiếng cười “Ha ha” “Khanh khách”.
Quan Nhã mím chặt môi, nhịn thật sự vất vả.
Phó Thanh Dương vẫn như cũ đanh mặt, nhưng ánh mắt luôn đặt ở trên thân Cẩu trưởng lão, chưa bao giờ rời khỏi, một khắc cũng không nỡ dời đi.
Trưởng lão đã kich hoạt quy tắc giết người của giày khiêu vũ màu đỏ, không hổ là đạo cụ loại quy tắc, ngay cả trưởng lão cũng không có cách nào hóa giải. Chẳng qua, có thể thấy được Cẩu trưởng lão là cường giả rất để ý mặt mũi, tình nguyện chịu đựng giày khiêu vũ màu đỏ quấy rầy, cũng không muốn nhảy khiêu vũ...
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, mang tiếng cười suýt nữa bật thốt lên cưỡng ép đè ép trở về.
Theo cửa thư phòng đẩy ra, đám người Phó Thanh Dương nhìn tớiy, ánh mắt Cẩu trưởng lão chợt sắc bén, sát khí trùng trùng nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái.
Trương Nguyên Thanh cúi đầu vái: “Cảm tạ trưởng lão không ngại xa xôi vạn dặm tới kinh thành, thay tôi giải quyết tai hoạ ngầm của đạo cụ, tiểu nhân tương lai nhất định báo đáp.”
Nhìn cấp dưới cung kính thuận theo như thế, một bầu lửa giận của Cẩu trưởng lão không biết nên phát tiết như thế nào, lúc này, giày khiêu vũ màu đỏ lại nhảy lên đạp một cái, cho hắn một đòn đau.
Trong mắt Cẩu trưởng lão lửa giận hừng hực.
Trương Nguyên Thanh cúi đầu vái: “Đa tạ trưởng lão.”
? ? ? Cẩu trưởng lão trầm giọng nói: “Thu hồi cái đạo cụ nát này đi.”
“Vâng!” Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía giày khiêu vũ màu đỏ: “Không được đánh trưởng lão? ? ? ? .”
Âm thầm tiến hành triệu hồi đối với nó.
Giày khiêu vũ màu đỏ bị chủ nhân triệu hồi, quả nhiên dừng công kích, nhảy nhót đi về phía chủ nhân.
Đáng nhắc tới, đạo cụ sau khi nhận chủ, chủ nhân có thể chủ động hủy bỏ, gián đoạn giày khiêu vũ màu đỏ công kích, đây là quyền lực linh cảnh giao cho.
Trương Nguyên Thanh đang muốn thu hồi giày khiêu vũ màu đỏ, thình lình thấy một tin tức hiện lên:
“Ngươi nguyện ý nhảy với ta một điệu không, nếu nguyện ý, mời dậm chân tại chỗ.”
Không xong, mình quên lần trước sử dụng còn chưa trả giá... Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Cẩu trưởng lão, nói:
“Trưởng lão, tôi rời khỏi trước một chút.”
“Không cần!” Cẩu trưởng lão lạnh nhạt nói: “Nhảy ở ngay đây đi.”
Ông đây là trả thù! !
Trương Nguyên Thanh lập tức nhìn về phía Phó Thanh Dương: Bách phu trưởng, ngài phải chống lưng cho tôi nha.
Phó Thanh Dương dời ánh mắt đi.
Quan Nhã yên lặng lấy ra điện thoại di động, mở ra công năng quay video.
“Khiêu vũ sao?” Khương Tinh Vệ vẻ mặt hưng phấn: “Em muốn xem em muốn xem!”
Nhảy thì nhảy, mình cũng không phải chưa từng nhảy trước mặt mọi người, mình chính là y bát truyền nhân của cậu... Chân trái Trương Nguyên Thanh lui về phía sau một bước, kiễng mũi chân, làm một cái lễ tiết quỳ gối.
Ngay sau đó, trong phòng sách truyền đến tiếng dậm chân “cốp cốp cốp”.
Vài phút sau, giày khiêu vũ màu đỏ kết thúc vũ đạo, hài lòng làm “lễ tiết quỳ gối”, hóa thành ánh sáng đỏ tiêu tán.
Cẩu trưởng lão hài lòng, nói:
“Các người lui xuống trước, tôi có lời muốn nói với Nguyên Thủy.”
Phó Thanh Dương lập tức đứng dậy, khi đi ngang qua bên cạnh cấp dưới tâm phúc, khẽ gật đầu, biểu đạt tán thành đối với kỹ năng nhảy của hắn: “Nhảy không tệ.”
Quan Nhã hướng hắn giơ lên điện thoại di động, vẻ mặt thú vị ác ý cười.
Trương Nguyên Thanh giữ chặt tay cô: “Em chỉ có một yêu cầu, đừng để Viên Đình biết.”
Phó Thanh Dương dừng chân, ánh mắt liếc tay hai người một cái.
Trương Nguyên Thanh lập tức buông ra.
Đợi sau khi Khương Tinh Vệ cũng rời khỏi, Cẩu trưởng lão trầm giọng nói:
“Tôi lần này đi kinh thành, từ trong miệng Tôn trưởng lão biết được một tin tức, lão nói ở trong linh cảnh Thần dạ du gặp được Tam Đạo sơn nương nương, biết được nguyên nhân cô ấy tìm cậu.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh nhất thời lộp bộp.