Thanh niên mặt tròn Cật Ngẫu ngẩn ra: “Vậy mới năm người nha, còn một người nữa đâu?”
Bà Vương liếc hắn một cái, nói:
“Một người cuối cùng là con trai của lão bà.” Cật Ngẫu kinh ngạc nói: “Con ngài? Anh ta ở đâu.”
Bà Vương ngoái đầu nhìn lại về phía căn phòng mới đi ra, lặng lẽ nói: “Nó ở ngay bên trong “
Nói xong, bà quay đầu, nhìn về phía mọi người, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười quỷ dị:
“Các người rất nhanh có thể nhìn thấy nó.”
Không biết vì sao, trong lòng Trương Nguyên Thanh theo bản năng trầm xuống.
Sau đó, hắn thấy một màn đáng sợ, Hỏa Đức Tinh Quân ngồi ở đối diện hắn, con ngươi co rút lại thành cái khe, hóa thành mắt mèo xanh biếc, má, cổ, mu bàn tay hắn mọc ra lông đen sì dày đặc.
“Ting, ngài đã bị nguyền rủa.” Bên tai Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng linh cảnh nhắc nhở.
Nguyền rủa? Mình chẳng lẽ không phải uống nhầm lông mèo Pankinson sao? Hắn mua vui trong khổ nghĩ.
Theo bản năng muốn thi triển kỹ năng, lại phát hiện mình đã mất đi toàn bộ năng lực, đồng thời cũng mất đi cảm ứng đối với ô vật phẩm. Sau khi biến thành mèo, toàn bộ năng lực đều đã biến mất.
Nguyền rủa, đây là lực lượng của nghề nghiệp Vu cổ sư. Trấn Âm Dương là phó bản đoàn đội đối kháng, có nguyên tố nghề nghiệp tà ác có thể lý giải, nhưng mình bị nguyền lúc nào, hoàn toàn không có cảm ứng nha, vấn đề nước trà? Không đúng, Nữ Vương và Lý Thuần Phong chưa uống nước.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía sáu đồng bạn, mèo Hỏa Đức Tinh Quân xù lông ở tại chỗ, Cật Ngẫu và Lý Thuần Phong hóa thân mèo mướp nhìn chung quanh, không ngừng thét chói tai, tựa như còn chưa từ trong hoảng sợ biến thành mèo thoát ra. Ly Ly Nguyên Thượng Thảo thì tò mò đánh giá thân thể của mình, trong ánh mắt tuy có ngưng trọng, nhưng không phản cảm đối với chuyện biến thành mèo này.
Mèo Nữ Vương ngồi ở trên mặt đất, bên cạnh là quần áo cùng giày phân tán, trên cái tai nhọn của cô treo hai quả vòng tròn màu bạc, móng vuốt mèo không ngừng vồ vòng tròn, cuống lên kêu meo meo meo meo. Vòng tai của cô là đạo cụ? Tựa như không dùng được, như vậy xem ra, cho dù trước đó lấy ra đạo cụ cũng vẫn sẽ bị phong ấn. Trương Nguyên Thanh lại nhìn về phía Quan Nhã.
Mèo Quan Nhã bình tĩnh nhất, ở lúc bà Vương gọi “Con à!”, liền cất bước bốn cái chân, yên lặng lui về phía sau.
“Con à, ra đi, mẹ mang đến hai cô nương xinh đẹp cho con, cuối cùng có cô gái cho con giải buồn rồi. Con à, chính là không quản được sắc tâm, mới rơi vào kết cục hôm nay. Cô nàng này da non thịt mềm, bộ dạng rất xinh xắn, con, con còn chờ cái gì?” Bà Vương thanh âm già nua khàn khàn, một tiếng lại một tiếng, giống như gọi hồn.
Một bên khác của giếng trời, cửa phòng đóng chặt mở ra, mọi người, không, mọi mèo lập tức ngẩng cổ nhìn qua.
Từ trong khe cửa mở ra có thể nhìn thấy, giữa phòng dùng hai cái ghế gỗ đỡ một cái quan tài, quan tài sơn màu đỏ tươi, trên đất hỗn độn phân tán chỉ đỏ, cùng với một lá bùa màu tím. Chỉ đỏ cùng bùa là trói buộc thứ trong quan tài, bà ta vừa rồi lúc vào nhà, giải trừ trói buộc. Mèo Quan Nhã thân là Thám báo, lập tức suy đoán ra chi tiết này.
“Két... Két...” Trong quan tài truyền đến tiếng móng tay ma sát gỗ, khủng bố dọa người. Ngay sau đó, nắp quan tài văng ra, rơi xuống đất. Một gương mặt đàn ông xấu xí thò ra, ngũ quan thiên hướng mèo, nhưng lại quả thật là mặt người, dị thường xấu xí đáng sợ.
Càng khủng bố hơn là, khi hắn bò ra khỏi quan tài, đàn mèo mới nhìn rõ, đây là một con mèo to bị lột da, thịt màu đỏ trần trụi bại lộ ở trong không khí.
Con mèo lớn dài chừng một thước, cái đuôi màu đỏ nhẹ nhàng vung vẩy ở sau người, đoạn cuối mọc gai xương. Khuôn mặt của hắn dữ tợn, trong mắt lóe ra hung quang khát máu cùng dâm đãng. Lưng Trương Nguyên Thanh phát lạnh, cảm nhận được một uy hiếp bắt nguồn từ gien, không tự giác cong lưng nhe răng, phát ra tiếng kêu gừ gừ.
Mà đồng bạn khác cũng làm ra phản ứng tương tự.
Con mèo lớn cất bước nhẹ nhàng, ánh mắt hung tàn tập trung bảy đồng loại trong phòng.
Trương Nguyên Thanh nói: “Meo meo meo meo meo meo (chúng ta đã kích hoạt kịch tình, phải giết chết con mèo quái vật này mới có thể rời khỏi)” Sáu đồng bạn mờ mịt nhìn hắn.
Cho dù đã biến thành mèo, nhưng bọn họ không nghe hiểu tiếng mèo.
Đúng lúc này, Quan Nhã luôn nhìn chằm chằm con mèo lớn màu máu, phát ra tiếng mèo kêu trong trẻo, cảnh báo: “Meo meo meo meo (cẩn thận)!”
Ngay sau đó, con mèo lớn máu thịt nhầy nhụa kia hóa thành tàn ảnh màu đỏ lao tới, bổ nhào về phía Lý Thuần Phong nhìn như yếu nhất. Lý Thuần Phong bày ra sự linh hoạt một con mèo nên có, dựng thẳng cái đuôi, như mũi tên nhọn lao sang một bên. Nhưng con mèo to so với hắn còn nhanh hơn, nhanh chóng đuổi theo, vừa vồ vừa cắn, liền cắn chặt cổ Lý Thuần Phong, ngẩng đầu lên, dùng sức quăng, Lý Thuần Phong phát ra tiếng kêu thê lương.