Mọi người nhìn về phía Lý Thuần Phong, vị Học sĩ tri thức uyên bác này sờ cằm, quay chung quanh quan tài đánh giá một phen, lại nhặt lên lá bùa cùng dây thừng đỏ trên mặt đất, ngửi ngửi, đưa ra suy đoán:
“Dây thừng đỏ khóa oán, bùa tím dưỡng sát, kỳ, cái quan tài này đã là phong ấn, lại là giường ấm nuôi dưỡng quái vật.”
Không hổ là Học sĩ, cơ sở dữ liệu di động... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Anh có thể mang dây thừng đỏ cùng bùa tím phục hồi như cũ không?”
Lý Thuần Phong nói: “Phục hồi như cũ? Không, cậu hiểu lầm rồi, tùy tiện buộc, không có chú ý.”
Tùy tiện buộc? Tôi còn tưởng phải như bắn ống mực, bắn đầy cả cái quan tài, bắn thiếu một lần sẽ xảy ra vấn đề lớn... Trương Nguyên Thanh thấy Lý Thuần Phong nhặt lên dây thừng đỏ, vội tiếp nhận:
“Để tôi đi!”
Lúc này, hắn mang dây thừng đỏ quấn quanh ở mặt ngoài quan tài sơn đỏ, thắt nút lại, sau đó nhặt lên lá bùa tím, ở dưới Lý Thuần Phong ra hiệu, dán ở trên quan tài.
Cho nên, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Các đồng đội mờ mịt nhìn hắn.
Ở khoảnh khắc Trương Nguyên Thanh dán lên lá bùa tím, bên tai vang lên tiếng linh cảnh nhắc nhở chỉ có hắn có thể nghe thấy:
“Ting! Ngài đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn —— xác mèo vĩnh hằng (1/3) “
“Xác mèo vĩnh hằng: Đây là một quái vật bị nguyền rủa, nó không có lúc nào là không tản ra lực nguyền rủa, tuyệt đối đừng tới gần hắn, sẽ bị nguyền rủa ô nhiễm, biến thành mèo hoang.”
“Ghi chú: Ta muốn khiến hắn vĩnh viễn không thể siêu thoát! !” “Đạo cụ nhiệm vụ: Một khối ngọc vỡ”
Thật sự kích hoạt nhiệm vụ ẩn rồi, phỏng đoán của mình không sai, “khắc chế giết chóc” theo như lời Ma Quân chỉ là ý tứ này... Trong lòng Trương Nguyên Thanh mừng rỡ.
Dựa theo Ma Quân phỏng đoán, đạo cụ của nhiệm vụ ẩn là Âm Dương Tán Nhân để lại, vị nhân vật trong truyền thuyết kia cấp bậc không thấp, không biết sẽ có đạo cụ gì lưu lại, nếu là đạo cụ loại quy tắc, vậy lãi to rồi.
Trương Nguyên Thanh áp chế vui sướng cùng chờ mong trong lòng, dời sức chú ý về bản thân nhiệm vụ ẩn.
“Quái vật này là bị ai nguyền rủa, căn cứ ghi chú nhắc nhở, người hạ nguyền rủa, đối với hắn có oán hận khắc cốt ghi tâm, muốn cho hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Ta biết rồi, cho nên không cần giết con mèo lớn lột da, bởi vì giết hắn, ngược lại khiến hắn siêu thoát, trái với ý nguyện của kẻ nguyền rủa. Như vậy xem ra, nhiệm vụ ẩn chỉ hướng là kẻ nguyền rủa.
“Nhưng kẻ nguyền rủa sẽ là ai đây?”
Trương Nguyên Thanh kiềm chế suy nghĩ, nói với các đồng bạn: “Suy đoán của tôi đã được nghiệm chứng, kế tiếp, chúng ta đến nhìn lại một lần đi.”
Hỏa Đức Tinh Quân lười động não, gọn gàng dứt khoát nói: “Cậu là đội trưởng, cậu nói trước.”
Người khác đều gật đầu.
Trải qua vừa rồi cùng chung hoạn nạn, sức ngưng tụ của đội ngũ tăng cường rất nhiều, tín nhiệm nảy sinh ở trong lòng nhau.
Trương Nguyên Thanh tìm từ vài giây, nói:
“Đầu tiên từ câu chuyện bối cảnh trấn Âm Dương bắt đầu đi, câu chuyện vừa rồi bà Vương kể, mọi người đều nghe rồi. Câu chuyện này có bộ phận là chân thật, nhưng cũng có thành phần giả dối, ví dụ như nguyền rủa của hậu nhân Âm Dương Tán Nhân.
“Tôi từng xem vài phần phương án vượt bản trấn Âm Dương, mấy đám Linh cảnh hành giả trước vào phó bản, chưa nhắc tới chuyện nguyền rủa, mà bọn họ cùng cư dân trong thôn trấn là có tương tác, chuyện lớn như vậy, sớm nên đào ra rồi.”
“Cho nên, nguyền rủa bà Vương nói là giả, nhưng nguyền rủa biến thành mèo quả thật tồn tại. Mà người bị nguyền rủa này, chính là con trai của bà ta.”
Trương Nguyên Thanh nhìn về phía quan tài sơn đỏ.
Đồng đội khác vừa nghe vừa gật đầu, tán đồng Trương Nguyên Thanh phân tích.
“Có đạo lý.” Quan Nhã gật đầu, nói: “Hơn nữa chị bổ sung một lần, nguyền rủa biến thành mèo hẳn là chỉ có kích hoạt bà Vương tuyến này mới được. Linh cảnh hành giả trước kia đi không phải đoạn kịch tình này.”
Cô hướng Trương Nguyên Thanh mỉm cười: “Cậu tiếp tục nói.”
Thân là Thám báo, năng lực quan sát, phân tích của cô mạnh hơn Trương Nguyên Thanh rất nhiều, nhưng loại cơ hội tạo uy vọng đội trưởng này, cô đương nhiên sẽ không tranh đoạt, nhiều nhất ở bên cạnh tìm sơ hở bù lại.
Trương Nguyên Thanh tiếp tục nói:
“Như vậy nguyền rủa con trai bà ta là đến như thế nào?”
Nữ Vương đảo mắt, nhớ tới cái gì, giành trả lời: “Bà Vương từng nói, con của bà ta là không quản được sắc tâm, mới lưu lạc tới kết cục hôm nay.”
Dứt lời, trừ Hỏa Đức Tinh Quân, mọi người đều nhìn về phía bù nhìn trong tay Quan Nhã.
Có thể bị bà Vương làm thành bù nhìn nguyền rủa, oán hận như thế, Từ Tú Nhi này nhất định làm chuyện khiến bà ta không thể tha thứ.
Lại kết hợp lời bà Vương từng nói, cùng với cảnh ngộ của con trai bà.
“Tôi biết rồi!” Hỏa Đức Tinh Quân mãi mới phản ứng lại, hưng phấn nói: “Là Từ Tú Nhi này nguyền rủa con trai bà ta, nhưng Từ Tú Nhi là ai?”