“Cật Ngẫu.” Trương Nguyên Thanh nói.
Lý Thuần Phong và Ly Ly Nguyên Thượng Thảo chấn động, đồng loạt cúi đầu đánh giá Cật Ngẫu, ngạc nhiên nói: “Cậu ta sao lại thành như vậy?” “Đây là kết cục bị sắc đẹp dụ hoặc.” Trương Nguyên Thanh lắc đầu thở dài.
Nhìn Cật Ngẫu hôn mê bất tỉnh, ba người lâm vào trầm mặc.
Bọn họ rốt cuộc ý thức được mình vừa rồi thật sự đi ở quỷ môn quan một vòng.
Nếu không có Nguyên Thủy Thiên Tôn chống đỡ được dụ hoặc, dẫn chúng ta rời khỏi, Cật Ngẫu chính là kết cục của chúng ta, không hổ là nhân vật thiên tài liên tục vượt qua cấp S, có đồng đội như vậy, quả thật làm người ta yên tâm... Lý Thuần Phong cảm khái từ đáy lòng.
Hỏa Đức Tinh Quân và Ly Ly Nguyên Thượng Thảo cảm kích nhìn về phía Trương Nguyên Thanh. “Nên đi tìm Quan Nhã cùng Nữ Vương thôi.”
Trương Nguyên Thanh nhắm mắt, lắng đọng cảm xúc, cảm ứng vị trí của Tiểu Đậu Bỉ.
Không ngoài dự liệu, sau khi rời khỏi khuê phòng của Từ Tú Nhi, “thông tin” liền khôi phục, hắn một lần nữa cảm ứng được Tiểu Đậu Bỉ tồn tại.
Hắn lắng đọng cảm xúc, để ý thức theo liên hệ giữa chủ nhân cùng linh phó, buông xuống ở trong cơ thể Tiểu Đậu Bỉ.
Trương Nguyên Thanh “mở” mắt, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngẩn ra một phen, tầm nhìn vặn vẹo ảm đạm, mạch nước ngầm mãnh liệt, vô số tạp chất chảy xuôi, di động.
Dưới nước?
Tiểu Đậu Bỉ sao lại ở dưới nước?
Hắn mờ mịt suy tư vài giây, quyết định tiếp nhận quyền khống chế, chủ đạo thân thể Tiểu Đậu Bỉ.
Nhưng sau khi sau, hắn thất bại.
Bởi vì Tiểu Đậu Bỉ lúc này trạng thái bất thường, nó đang ở trạng thái phát động kỹ năng tầm bảo, theo bản năng thao túng thân thể, bài xích bất cứ ảnh hưởng nào tới từ bên ngoài.
Tình huống tương tự, từng xuất hiện ở đêm đó bao vây tiễu trừ Hắc Vô Thường.
Dưới nước có bảo vật? Trương Nguyên Thanh giật mình, nhưng chưa dừng thao túng, từng chút một ảnh hưởng Tiểu Đậu Bỉ, ý đồ đánh gãy trạng thái của nó.
Tiểu Đậu Bỉ linh trí mới mở, sức tự khống chế mỏng yếu, không sao khắc chế bản năng, nhưng thân là chủ nhân, hắn là có năng lực này.
Lần trước ở tiểu học Tùng Hải chưa đánh thức linh phó, chủ yếu là muốn xem xem nó phát hiện bảo bối gì. Trước mắt Quan Nhã và Nữ Vương thân hãm nguy cơ, hắn không thể tùy ý Tiểu Đậu Bỉ “mất khống chế” tiếp.
Mười mấy giây sau, Trương Nguyên Thanh hoàn toàn đạt được quyền khống chế, mang đầu Tiểu Đậu Bỉ từ trong nước rút ra. Tầm nhìn vừa biến đổi, hắn thấy mặt sông trong suốt, thấy bờ sông bên kia tảng đá đắp lên, thấy bên bờ mọc đầy rêu xanh.
Bên tai thì truyền đến thanh âm tràn đầy tuyệt vọng của Nữ Vương:
“Tôi, tôi cảm giác đầu càng lúc càng choáng, trái tim nhảy lên nhanh hơn, có thể đột tử bất cứ lúc nào. Quan Nhã, cô mất máu càng lúc càng nhiều, còn chịu đựng được không, đưa súng trường cho tôi đi, tôi đến chống đỡ một lát.” Quan Nhã bị thương rồi? Tình thế đã nguy hiểm như vậy sao. trong lòng Trương Nguyên Thanh nghiêm nghị, dâng lên sự lo lắng.
Lúc này, hắn lại nghe Nữ Vương thở dài: “Năm phút đồng hồ sớm đã vượt qua, xem ra bọn Nguyên Thủy là sẽ không đến cứu hai ta, bọn họ có lẽ bản thân khó bảo toàn, tôi còn trông cậy vào hắn có thể đến cứu chúng ta.”
Trương Nguyên Thanh hoạt động tứ chi, xoay người, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Ngoài bảy tám mét, Quan Nhã đứng ở bên đường, tựa lưng vào bức tường trắng, giơ súng trường, sắc mặt trắng bệch.
Ống chân của cô quấn một cái áo đơn màu đen, hẳn là phần chân bị thương, không thể đứng vững, cho nên chỉ có thể dựa vào tường để chống đỡ thân thể, bắn mỗi một phát súng, sắc mặt của cô liền tái nhợt đi một phần.
Nữ Vương trang điểm sương khói vòng tai màu bạc, vẻ mặt kiên quyết bảo vệ ở bên cạnh Quan Nhã, gặp lúc có anh linh lao lên, cô liền lấy bản thân ngăn cản, đảm đương khiên thịt, lại để Quan Nhã nổ súng đánh lui anh linh.
Đáng nhắc tới, trên thân cô chỉ mặc một cái áo lót vận động màu đen, nâng lên khe rãnh trắng trẻo thật sâu, đầy đặn mê người, xuống chút nữa là vòng eo chợt thắt lại, bụng bằng phẳng mềm mại.
Hoàn toàn khác với vòng eo Quan Nhã luyện ra đường mã giáp cùng cơ bụng nhạt... Ống chân Quan Nhã cột áo đơn cầm máu, chính là cô ấy cởi ra.
Anh linh bao vây các cô tổng cộng có sáu con, thăm dò, công kích như linh cẩu vồ mồi.
Nhiều anh linh như vậy, thế mà lại là anh linh... Trương Nguyên Thanh nhanh chóng thay đổi chủ ý, trả lại quyền chủ đạo, hạ đạt chỉ lệnh “đánh nhau” cho Tiểu Đậu Bỉ.
Tình cảnh này, chính là cơ hội tuyệt hảo rèn luyện năng lực chiến đấu của Tiểu Đậu Bỉ.
“Đoàng!”
Quan Nhã bóp cò súng, đánh lui anh linh ôm lấy mắt cá chân Nữ Vương, đánh cho nó thét chói tai thê lương, bóng dáng vặn vẹo.
Nữ Vương rùng mình một cái, tinh lực một lần nữa trôi đi, rốt cuộc không chống đỡ được, mềm nhũn ngồi bệt xuống, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch: “Tôi, tôi không chống đỡ được nữa.”