Phốc! Đầu pháp sư hơi lệch đi, Lưỡi Dao Khát Máu đâm trúng bả vai, chất lỏng đặc sệt tanh tưởi phun trào ra, bắn đầy người Nữ Vương.
Lúc này bởi vì Nữ Vương áp sát kẻ địch, Quan Nhã cùng Lý Thuần Phong phía sau dừng bắn, thấy pháp sư bị thương nặng nổi giận gầm lên một tiếng nặng nề, hai cánh tay giãy vỡ vòng nước, phát động nguyền rủa.
Bả vai Nữ Vương nổ tung, nhưng bắn tung tóe lên không phải máu thịt, mà là bọt nước trong suốt.
Cô lấy năng lực Thủy quỷ, khéo léo tránh né nguyền rủa cắn trả. Nữ Vương quyết đoán lui về phía sau, thấy pháp sư chưa đuổi theo, mà là lảo đảo tại chỗ, trong lòng vui vẻ, kêu lên:
“Trạng thái của hắn suy yếu rồi!”
Một tiếng kêu này, đã là nói với đồng đội, cũng là hô cho trận doanh tà ác nghe.
Dứt lời, cô bỗng nhiên “A” một tiếng, hai chân mềm nhũn, cả người vô lực, đồng thời yết hầu phát ngứa, phổi nóng rát, bắt đầu kịch liệt ho khan.
“Khụ khụ khụ!”
Trương Nguyên Thanh và Hỏa Đức Tinh Quân đều che miệng kịch liệt ho khan. Trúng độc rồi!
Kẻ địch trước mắt này, là Vu cổ sư, Vu cổ sư am hiểu độc tố.
Trong lòng Quan Nhã và Lý Thuần Phong rùng mình, quả nhiên bóp cò súng, sáng tạo cơ hội cho đội trưởng.
Lúc này, người của trận doanh tà ác giống như thấy được cơ hội, người trung niên đồ tây giày da đeo hai cái nắm đấm thép, xỏ giày da bóng loáng, ‘bốp bốp bốp’ lao về phía pháp sư.
Người trung niên khô gầy cúi thấp người, mồm kéo dài, biến thành mặt chuột, bên má mọc ra râu đen dài nhỏ, cơ bắp phần chân căng lên rách ống quần, một cái đuôi to như cánh tay từ xương cụt kéo dài ra. Trong chớp mắt, hắn biến thành người chuột, cái tay đã hóa thành móng vuốt từ ô vật phẩm lấy ra một ống trúc đen sì.
Người đàn ông tóc húi cua gầm nhẹ một tiếng, hai cánh tay ôm lấy căn nhà phía sau, thế mà lại cứng rắn mang cả căn nhà tính cả móng rút ra, ra sức ném mạnh về phía pháp sư.
Đây đương nhiên là ảo thuật, nhưng ở trong cảm giác của pháp sư, nguy hiểm tới gần.
Hắn theo bản năng tránh sang một bên, bụng bỗng nhiên tê rần, một cây kim độc xanh biếc đâm vào chỗ vết thương do đao cháy đen, kim độc chợt hòa tan, xâm nhập trong cơ thể hắn.
Ảo thuật và kim độc hỗ trợ lẫn nhau, đánh lén thành công.
Nhưng thân là Vu cổ sư cảnh giới Thánh giả, chút độc tố này đối với pháp sư mà nói, không đau không ngứa.
Trận chiến đấu này từ vừa bắt đầu, trận doanh tà ác đã bị khắc chế. Quan Nhã nơi xa từ trong đó đạt được linh cảm, thừa dịp loạn nổ súng, đầu đạn súng trường bén nhọn trúng mục tiêu cái gáy pháp sư, đánh ra hiệu quả nổ tung.
Pháp sư hướng phía trước lảo đảo một cái, vừa vặn lao trúng tây nắm đấm sắt đeo bảo vệ ngón của gã đồ âu.
Bốp bốp bốp!
Từng cú đấm sắt như mưa rào trút xuống ở trên mặt, bụng pháp sư, tuy chỉ là cấp 2, nhưng Yêu mê hoặc trời sinh sở trường chiến đấu, combo hung mãnh đánh boss không chút sứt mẻ.
Thiếu niên Mộc yêu luôn ở bên cạnh xem cuộc chiến, lúc này vững vàng kéo đi mấy vị đồng đội trúng độc, từ trong túi lấy ra viên thuốc, phân phát cho ba người bọn Trương Nguyên Thanh, nói:
“Nhai một chút rồi nuốt.”
Nói xong, hắn lại từ trong ô vật phẩm lấy ra một cây hương to bằng đầu ngón tay, “Hỏa Đức Tinh Quân, anh hỗ trợ chút.”
Hỏa Đức Tinh Quân sắc mặt suy sụp, nhai viên thuốc, hai ngón tay chà xát ở trên hương, làn khói lượn lờ, một mùi thơm mát của cỏ cây thấm vào ruột gan ùa vào xoang mũi, hắn chỉ cảm thấy tinh thần rung lên, vấn đề của yết hầu và phổi được giảm bớt.
“Chờ một lát nữa, độc của các người có thể giải.” Thiếu niên Mộc yêu tiếp theo cho Trương Nguyên Thanh cùng Nữ Vương ngửi hương, sau đó dập tắt, “Đây là vật phẩm tiêu hao, dùng chút nào mất chút đó.”
Trong đội ngũ có thuật sĩ hồi phục vẫn là làm người ta rất an tâm, trong lòng Trương Nguyên Thanh cảm khái, ánh mắt nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu nơi xa.
Pháp sư nâng tay bóp chặt cổ gã mặc đồ âu, hung hăng quật xuống đất.
Rầm!
Gạch nứt nẻ, trong miệng, chóp mũi gã mặc đồ âu trào ra máu tươi.
Người chuột vội vàng chi viện từ xa, phốc phốc phốc, kim độc liên tiếp bắn nhanh, có cái bị chất sừng ngoài thân pháp sư đánh văng, có cái đâm vào vết thương, trừ mang đến đau đớn mãnh liệt, cũng không thể lay động vị Vu cổ sư cảnh giới Thánh giả này.
Lý Hiển Tông bụng máu tươi đầm đìa, lưng cong lại, như báo săn tới gần pháp sư, Đinh Nguyền Rủa hung hăng đâm về phía cái gáy chất sừng sụp đổ.
Đó là vết thương Quan Nhã gây ra.
Pháp sư ‘Rắc’ một tiếng bẻ gãy cổ gã mặc đồ âu, tiếp theo trầm hông ngồi xổm, làm Lý Hiển Tông đánh lén thất bại, một tay khác nắm gậy chống vụt về phía đỉnh đầu.
Bốp!
Gậy chống vụt mạnh lên cổ tay Lý Hiển Tông, quật vỡ xương cánh tay, Đinh Nguyền Rủa nhất thời rơi xuống.
Sắc mặt Lý Hiển Tông không thay đổi, nhẹ nhàng nâng chân đá Đinh Nguyền Rủa về phía người chuột.