Nhân tính là đáng ghê tởm, thế giới có người là dơ bẩn, cho nên thế giới này cần thanh tẩy. Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Người trẻ tuổi lấy ra điện thoại di động, kẹp hai đầu ngón tay, treo cao cao ở trước mắt, một tay khác vươn đầu ngón tay nhận cuộc gọi: “Ngân Nguyệt, chuyện gì?”
“Ma Nhãn, ngươi chơi đủ chưa? Mau về tổng bộ. Chỉ Sát cung chủ ở lãnh thổ phía bắc giết không ít người của chúng ta, ả rất giỏi ẩn nấp, ta cần con mắt của ngươi.” Thanh âm đầu kia điện thoại vang dội mà nôn nóng. “Chú ý giọng điệu của ngươi!” Người trẻ tuổi mỉm cười nói: “Ngươi một thần tướng, dám nói chuyện với ta như vậy?”
“Ta chú ý con bà ngươi!” Người đầu kia điện thoại càng thêm nóng nảy, chửi ầm lên:
“Tứ đại Thiên Vương các ngươi, tất cả đều không ở tổng bộ, Dừng Bút xếp thứ nhất cả ngày hô to muốn tự do, tìm không ra người. Xếp thứ hai thế mà nói với ta muốn hạ chiến thiếp khiêu chiến Chỉ Sát cung chủ, ả không ứng chiến thì không ra tay?
“Xếp thứ ba vừa lúc vào linh cảnh, tám đại thần tướng chúng ta thật ra có thể làm thịt tiện nhân kia, nhưng tìm không thấy!” Người trẻ tuổi gãi gãi đầu: “Như vậy à, được rồi, ngươi biết quy củ của ta, trước cho ta một cái lý do để giết ả.”
“Giết người cần lý do sao.”
“Không cần sao?”
“Ả ở lúc săn giết thành viên tổ chức chúng ta, đã ngộ thương hai bình dân, có tính không?”
“Tính! Ta ngay bây giờ đi qua đó làm thịt ả.”
“Ngươi con mẹ nó đúng là tên thần kinh, ngươi rốt cuộc là trận doanh hợp pháp hay trận doanh tà ác? Không, bốn người các ngươi toàn con mẹ nó là bệnh thần kinh.” Ngân Nguyệt thần tướng hùng hổ mắng một câu, chuyển hướng đề tài, nói:
“Lý Hiển Tông chết rồi!”
“Hả?” Ma Nhãn Thiên Vương khẽ nhíu mày, nụ cười trên mặt biến mất: “Sao lại thế?”
“Ở trong phó bản gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn, bị giết rồi.”
“Như vậy à?” Trên mặt Ma Nhãn Thiên Vương khôi phục nụ cười, khóe miệng cong lên: “Vậy chờ ta làm thịt Chỉ Sát cung chủ, liền đi Tùng Hải thu thập lý do giết Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Trương Nguyên Thanh bay lên, cách trần nhà không đến 10 cm, cúi đầu nhìn, thân thể lẳng lặng nằm ở trên giường, không có hơi thở, không có nhịp tim.
“Hai mươi phút không về về, thân thể của mình sẽ hoàn toàn tử vong.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh có cảm ngộ, lập tức tốc độ cực nhanh bay ra khỏi phòng, xuyên tường tới phòng khách. Trạng thái bây giờ của hắn rất kỳ diệu, lơ lửng cùng khống chế đồ vật tựa như là năng lực trời sinh. Cái này ý nghĩa, hắn có thể ở trong trạng thái linh thể sử dụng đạo cụ đối địch, ví dụ như cầm đao, nổ súng. Mặt khác, lực lượng của linh thể chính là thái âm lực, hắn vẫn như cũ có thể thi triển cùng Khiếu Nguyệt, nhưng không thể mở ra ô vật phẩm nữa, chẳng qua thực lực tổng thể so với bản thể kém chút. Ưu điểm là, trạng thái linh thể hắn miễn dịch công kích vật lý, nhưng dị thường sợ hãi công kích “loại tinh thần”.
Trong quá trình suy nghĩ, Trương Nguyên Thanh bay vào phòng ngủ của ông bà ngoại, hai vị lão nhân đã tiến vào giấc mộng. Hắn thay đổi tuyến đường, lao về phía vách tường, đi vào phòng ngủ của dì trẻ.
Bên cửa sổ treo rèm màu hồng, dì trẻ mặc váy ngủ mỏng manh, đứng lặng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh đêm. Tủ đầu giường ném áo lót ren màu đen cô cởi ra, kích cỡ không nhỏ.
Đầu Giang Ngọc Nhị hơi nghiêng khó mà phát hiện, đột nhiên duỗi cái lưng, lẩm bẩm: “Mệt quá, ngủ thôi ngủ thôi.”
Trương Nguyên Thanh nhìn cô chui vào chăn, nhắm mắt, khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng, đầy đặn nhu thuận.
Tương lai không biết gã nào có thể mỗi ngày nhìn bộ dạng khi đi ngủ này. Hắn đánh giá khuôn mặt lúc ngủ của dì trẻ, thầm nhủ, linh thể là có thể nhập vào, nhập lên người dì trẻ thử xem? Nghĩ lại một chút, lấy người nhà làm thí nghiệm hình như không ổn lắm, lập tức lao đầu vào sàn nhà, tới trong nhà hộ gia đình lầu dưới.
Tầng dưới là một đôi vợ chồng trẻ ở cùng cha mẹ, Trương Nguyên Thanh vừa xuyên thấu trần nhà, đã nghe thấy tiếng giường rung “cót két”, cùng với tiếng va chạm không quá rõ ràng che giấu dưới lớp chăn mỏng.
Theo tiếng nhìn lại, thấy được hai thân thể giao nhau.
Ặc, đến không đúng lúc nha, thế này làm sao mà nhập vào, xem phim heo hiện trường, hắn bất đắc dĩ bỏ qua. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng va chạm lập tức kịch liệt hơn, tiếp đó bình ổn, tấm chăn mỏng phập phồng cũng ngừng lại. Tiếp theo truyền đến tiếng người vợ oán giận: “Sao lại nhanh như vậy?”
“Mấy ngày nay tăng ca có chút mệt.”
“Anh lần trước cũng nói như vậy.”
“Ai da, có phiền hay không chớ, ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Ông anh, anh cần Bình Xịt Kẻ Kéo Dài để lấy lại tự tin của đàn ông, mọi người lầu trên lầu dưới, bớt cho anh 20%.
Linh thể Trương Nguyên Thanh bay lên, trở lại phòng dì trẻ, một lần này, hắn mục tiêu rõ ràng tiến vào nhà cậu cách vách, tới phòng ngủ chính.