Phó Thanh Dương đứng dậy, đi đến trước máy quay phim, tắt thiết bị này.
Quay về bên cạnh bàn ngồi xuống, cho Trương Nguyên Thanh gần mười phút thời gian giảm xóc, đợi hắn hít thở khôi phục bình thản, sắc mặt không tái nhợt nữa, Phó Thanh Dương mở miệng nói: “Kế tiếp là thời gian chúng ta tán gẫu riêng.”
“Nguyên Thủy, tôi nghĩ mời cậu gia nhập bạch Hổ vệ.
Trương Nguyên Thanh vẫn duy trì tư thái nhũn ra dựa vào ghế dựa lưng: “Bạch Hổ vệ? Bang phái bách phu trưởng sáng tạo?” Hắn nhớ tới Linh Quân từng nói chi tiết này.
“Đúng vậy.” Phó Thanh Dương gật đầu: “Bạch Hổ vệ trước mắt là bang phái cấp 3, có thể chiêu nạp hai mươi thành viên bang phái. Tôi đã chiêu nạp mười lăm vị, cái ghế thứ mười sáu, tôi muốn cho cậu.” Trương Nguyên Thanh nhất thời có chút chần chờ.
“Bạch Hổ vệ là tổ chức thuộc về tôi, có một bộ phúc lợi độc lập với chính phủ, lương mỗi tháng một trăm ngàn, phân phối một căn nhà khu vực vàng của thành phố tuyến 1 tuyến 2, giá trị không thua dưới hai mươi triệu.
“Mặt khác, sẽ có một câu lạc bộ chuyên môn phục vụ cho Bạch Hổ vệ, cậu có bất cứ nhu cầu gì, đều có thể liên hệ bọn họ. Mua xa xỉ phẩm, xe sang, cùng với các loại nhu cầu cần thân phận, đều có thể tìm bọn họ đi làm.
“Bao gồm thứ cậu thích, cô gái đi tất chân màu đen, cậu lạc bộ sẽ thay cậu tìm đến một đống.
Trương Nguyên Thanh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, khi nghe tới một câu cuối cùng, lại cảm thấy ý kiến của bách phu trưởng đối với hắn ngoan cố hơn nữa không đủ khách quan. Mình là loại háo sắc đó?
“Mà yêu cầu của tôi đối với các người chỉ có một, đó chính là, mệnh lệnh của tôi phải cao hơn Ngũ Hành minh.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói:
“Dùng lời cổ đại mà nói, Bạch Hổ vệ là huynh đệ, cũng là tư binh của tôi. Đương nhiên, chúng ta ở bề ngoài là bang phái dưới trướng Bạch Hổ binh chúng.” Đối phương cho quá nhiều rồi, Trương Nguyên Thanh không chần chờ nữa, cao giọng nói: “Nguyện ý quên mình phục vụ cho bách phu trưởng! !
Rất hiển nhiên, Phó Thanh Dương muốn bồi dưỡng hắn thành thành viên tổ chức của bản thân. Ở trong Kim Tự Tháp quyền lực của chính phủ hướng lên trên leo lên, cái dũng của cá nhân thất phu không có ý nghĩa lớn, công tử ca hào môn này cao ngạo lạnh lùng, nhưng không hổ là xuất thân đại gia tộc, nên biết đều biết.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh suy đoán như thế, nhưng vẫn hỏi ra: “Bách phu trưởng vì sao phải mời tôi?”
“Rất sớm trước đó, tôi đã muốn mời cậu gia nhập Bạch Hổ vệ, nhưng Cẩu trưởng lão nói, điều kiện tiên quyết là có thể thông qua tổng kiểm tra sức khỏe.” Phó Thanh Dương nói:
“Đương nhiên, cho dù Cẩu trưởng lão không nói, tôi cũng sẽ mời chào cậu, ngươi là kẻ khiến tôi thưởng thức nhất trong một đám thiên tài tôi quan sát.
Nói tới đây, thiếu gia Phó gia vẻ mặt cao ngạo, giống như quân vương trẻ tuổi chỉ điểm giang sơn:
“Trên đời này thiên tài rất nhiều, nhưng ở trong mắt tôi, đại bộ phận đều là rác rưởi. Linh Quân là thiên tài, nhưng quá lười nhác, bùn nhão không đắp được tường. Quan Nhã là thiên tài, nhưng không có một trái tim cường giả, thích ứng trong mọi tình cảnh, cho nên cũng là rác rưởi. Khương Tinh Vệ thiên phú cực cao, đầy đầu óc lại chỉ muốn đánh nhau, cô ấy tu hành là vì cô ấy thích đánh nhau, mà không phải khắc khổ hướng lên trên, cho nên vẫn là rác rưởi. Nữ nguyên soái Bạch Hổ binh chúng thiên phú mạnh đến mức làm người ta tuyệt vọng, nhưng sự cố gắng của cô ấy không xứng với thiên phú của cô ấy, cho nên cô ấy cũng là rác rưởi.”
Trương Nguyên Thanh nghe mà kinh hồn táng đảm, thầm nhủ bách phu trưởng, lời này cũng không nên nói, truyền đến trong tai hoàng thượng, là phải chặt đầu. Nhưng người nọ sau bàn lạnh lùng cao ngạo, giống như hắn mới là chí tôn trên vạn người.
Phó Thanh Dương tiếp tục nói: “Nguyên Thủy, cậu và bọn họ không giống nhau, cậu có nội tâm thâm trầm hơn, bề ngoài khéo đưa đẩy hơn, cùng với tinh thần khắc khổ hơn so với bạn cùng lứa tuổi, đây là tôi trải qua quan sát ra kết luận.
Ba phần báo cáo phó bản cấp S khiến tôi biết, cậu có tính dẻo dai ở trong nghịch cảnh càng kìm kẹp càng dũng mãnh, một điểm này rất giống tôi. Phẩm chất như vậy, so với thiên phú càng thêm quan trọng.
Giống anh? Cừ thật, nhi thần cảm tạ phụ hoàng ưu ái? Trương Nguyên Thanh nhịn không được muốn lẩm bẩm.
Hắn bỗng nhớ tới Quan Nhã từng nói, Phó Thanh Dương lúc còn trẻ thiên phú cực kém, không được trưởng bối gia tộc coi trọng, bị đứa nhỏ cùng trang lứa xem thường.
Lại liên tưởng đến lời vừa rồi, cùng với Phó Thanh Dương về sau phát tích, Trương Nguyên Thanh có chút hiểu công tử ca cao ngạo này, vì sao sẽ ưu ái như thế đối với mình. “Cảm tạ bách phu trưởng bồi dưỡng.” Trương Nguyên Thanh vội vàng hiến dâng cảm tạ cùng nịnh hót.
Rời khỏi bệnh viện Đường thị, Trương Nguyên Thanh không ngồi xe của Lý Đông Trạch, lấy cớ trường học có tiết, rời khỏi một mình. Hắn đi ở bên đường dòng xe cộ lao vun vút, trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ hai vấn đề:
Một, trăng tròn màu đen.