Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu: “Đưa thẻ phòng cho anh.”
Từ trong tay Tạ Linh Hi lấy được thẻ phòng, Trương Nguyên Thanh tới trước phòng tổng thống, quét mở cửa phòng.
“Tít tít!”
Sau tiếng nhắc nhở, hắn vặn mở tay nắm cửa, tiến vào phòng.
Đại sảnh bài trí xa hoa không có một bóng người, Trương Nguyên Thanh nhìn quanh vài lần, nói: “Cung chủ?”
Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói kỳ ảo dễ nghe, lộ ra vài phần suy yếu, “Bên trong.”
Trương Nguyên Thanh lập tức xuyên qua đại sảnh, đẩy ra cửa phòng ngủ chính, phòng ngủ chính còn có một sảnh nhỏ, qua sảnh nhỏ, hắn mới ở trên giường quý phi cạnh cửa sổ nhìn thấy Chỉ Sát cung chủ.
Cô vẫn mặc váy đỏ cổ trang, ngực, tay áo cùng làn váy dùng chỉ vàng thêu hoa văn đám mây, nằm nghiêng ở trên giường mềm mại, một cánh tay trắng như tuyết chống đỡ.
Đôi mắt đẹp dưới mặt nạ màu bạc yên lặng chăm chú nhìn hắn.
Thân thể rất đẹp nha, dưới mặt nạ không biết là một khuôn mặt như thế nào, ánh mắt Trương Nguyên Thanh không lộ dấu vết đảo qua hai cái chân nhỏ linh lung lộ ra dưới váy.
Đó là một cô gái không thích đi giày.
“Nghe nói cung chủ tìm tôi có việc?” Trương Nguyên Thanh ngồi xuống ở bên cái bàn cách giường quý phi không xa.
Chỉ Sát cung chủ nheo mắt cười nói:
“Tôi bị thiên vương của Binh Chủ giáo đả thương, trong ngắn hạn khó khôi phục. Kẻ địch đuổi tới Tùng Hải, tôi phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình. Cho nên, tôi cần cậu!”
Thiên vương của Binh Chủ giáo thế mà đuổi tới Tùng Hải rồi? Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, sau khi nghe được nửa câu, ngẩn ra một phen: “Cần tôi?”
Cần tôi chịu chết thay cô sao!
Chỉ Sát cung chủ nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay búp măng quấn sợi tóc, nói:
“Tôi có một đạo cụ, tên là Cái Ôm Của Nhân Hoàng, nó có thể nhanh chóng chữa khỏi thương thế của tôi, vô luận nghiêm trọng cỡ nào, hiệu quả vượt xa sinh mệnh nguyên dịch, nhưng sử dụng nó có một cái trả giá, cái trả giá này tôi không thể trả, cho nên cần cậu.”
Thì ra là thế! Trương Nguyên Thanh đầu tiên là gật đầu, sau đó phát hiện không thích hợp, là trả giá gì không phải hắn thì không thể?
Mặc kệ là Trương Nguyên Thanh, hay Nguyên Thủy Thiên Tôn, đều không có loại tính đặc thù này nha.
Vì thế, hắn cẩn thận hỏi: “Trả giá gì?”
Chỉ Sát cung chủ ngồi dậy, hai tay dán bụng, ngồi tư thế thục nữ, thở dài nói:
“Cái Ôm Của Nhân Hoàng trả giá là, muốn cứu một người, nhất định phải hy sinh một người, tế phẩm phải là nam, hơn nữa là người đàn ông kẻ hiến tế yêu nhất.”
Một câu “Cái đệch” của Trương Nguyên Thanh vừa lao tới cổ họng, người đẹp váy đỏ ngồi ở trên giường đột ngột biến mất, ngay sau đó, một đôi tay nhỏ mát lạnh mềm mại từ phía sau vươn đến, vuốt ve má Trương Nguyên Thanh, dịu dàng nói:
“Cậu là trai bao của tôi, gánh nặng như vậy, khẳng định không thể đẩy cho ai, đúng không.”
Nói xong, cô khẽ hé bờ môi đỏ mọng, phun ra hơi thở thơm tho ẩm ướt.
Cả người Trương Nguyên Thanh nổi lên một nổi da gà, cứng ngắc ở tại chỗ, không thể nhúc nhích, là vì C khí tức hỉ Sát cung chủ đang áp chế hắn.
Hai bên giằng co vài giây, cô bỗng nhiên cười lên “Khanh khách” yêu kiều, cười run rẩy hết cả người. “Xem dọa cậu kìa, người ta sao nỡ hiến tế cậu chứ.”
Cô bước sen uyển chuyển, di chuyển về giường quý phi, làn váy đỏ thẫm kéo lên trên mặt sàn.
Phù! Trương Nguyên Thanh thả lỏng, dùng sức thở ra một hơi, trong lòng chửi ầm lên: Con điên, cô con mẹ nó đúng là con điên! !
Vừa rồi có nháy mắt như vậy, hắn cảm thấy mình chết chắc rồi.
“Cung chủ, đừng đùa như vậy với tôi, cô mời tôi đến rốt cuộc làm cái gì?” Trương Nguyên Thanh đè nén cảm xúc căm tức.
Chỉ Sát cung chủ mở ra ống tay áo, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt long lanh thu liễm ý cười, giọng điệu lạnh đi vài phần:
“Tôi là bị Ma Nhãn thiên vương đả thương, suýt nữa chết ở trong tay hắn. Hắn một đường đuổi theo tôi tới Tùng Hải. Tôi cần cậu mang chuyện này báo cáo lên, phân bộ Tùng Hải có năm vị trưởng lão, Ma Nhãn cũng không dám quá mức rêu rao. Có bọn họ ra mặt, áp lực của tôi sẽ nhỏ đi rất nhiều. Một việc khác...”
Cô nhẹ nhàng liếc mắt một cái: “Tôi nghe nói cậu ở trong trấn Âm Dương giết Lý Hiển Tông, giết hay lắm, không hổ là người đàn ông sắp làm trai bao của tôi. Nhưng mà, Lý Hiển Tông là tâm phúc của Ma Nhãn, hắn đã đến Tùng Hải, thì nhất định sẽ thanh toán việc này.”
Ma Nhãn thiên vương đến Tùng Hải? Sắc mặt Trương Nguyên Thanh lập tức trở nên khó coi.
Sắc mặt hắn khó coi suy nghĩ hồi lâu, nói: “Thực lực Ma Nhãn thiên vương như thế nào?”
Chỉ Sát cung chủ chậm rãi nói: “Dưới tình huống không có bất cứ ngoại lực nào giúp đỡ, xác suất tôi sống sót ở dưới tay hắn chỉ có ba thành, xác suất đánh thắng hắn là 0.”
Nói cách khác không có phần thắng, thế này cũng quá mạnh rồi nhỉ, Chỉ Sát cung chủ tốt xấu gì là cấp Chúa tể, ừm, cô ấy là nghề nghiệp hợp pháp, vừa mới vào cảnh giới Chúa tể, mà Ma Nhãn thiên vương khác, là Chúa tể có thâm niên.