Hơn nữa, mục tiêu hàng đầu của Ma Nhãn là Chỉ Sát cung chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn loại tiểu lâu la này, chẳng qua là nhân tiện, trọng tâm không ở đây.
Hôm nay bắt đầu không đi đơn vị, ra ngoài làm việc liền dịch dung, vấn đề hẳn là không lớn. Trong lòng hắn nghĩ như vậy, tắt điện thoại.
Vịnh Phó gia.
Phòng sách, Phó Thanh Dương sắc mặt ngưng trọng cầm điện thoại di động.
Linh Quân trên sô pha tiếp khách, cầm một quả nho đưa vào miệng, không chút để ý nói:
“Làm sao vậy, xem sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải đồng nghiệp quen biết nào đã thành thành viên của Ám Dạ Mân Côi hay không?”
Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Nguyên Thủy nói cho tôi biết, Ma Nhãn của Binh Chủ giáo đến Tùng Hải rồi.”
“Phốc!” Linh Quân lập tức phun ra nho trong miệng, đứng bật dậy, nói:
“Tôi đến Tùng Hải đủ lâu rồi, đặc biệt nhớ ông già của tôi. Cải lương không bằng bạo lực, hôm nay về kinh luôn.”
Phó Thanh Dương không quan tâm hắn, sau đó gọi điện cho Cẩu trưởng lão. “Trưởng lão, tôi mới từ chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn đạt được một cái tình báo.”
“Cậu ta?” Cẩu trưởng lão cười ha ha nói: “Nói xem.”
“Ma Nhãn đã đến Tùng Hải.”
“Cái gì?” Thanh âm Cẩu trưởng lão chợt cất cao vài đê-xi-ben, tốc độ nói cực nhanh truy hỏi:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn từ chỗ nào đạt được tin tức, tình báo đáng tin được không, Ma Nhãn vẫn luôn hoạt động ở phương Bắc, vô duyên vô cớ, sao có thể đến phía nam?”
Phó Thanh Dương nghe giọng điệu Cẩu trưởng lão, bỗng ý thức được mình vừa rồi, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy một cái. “Là Chỉ Sát cung chủ nói cho cậu ta.” Lập tức mang lời của Trương Nguyên Thanh, từ đầu tới cuối thuật lại cho Cẩu trưởng lão. Cẩu trưởng lão một lúc lâu không nói gì, thanh âm trầm thấp nói:
“Tình báo này rất quan trọng, cũng rất kịp thời, tôi sẽ lập tức tổ chức hội nghị trưởng lão, bàn bạc đối phó Ma Nhãn thiên vương. Đương nhiên, cũng sẽ phát một phần thông cáo, bảo những tên mông không sạch sẽ kia tạm thời trốn ở nhà.”
Đổi thành thiên vương khác, Cẩu trưởng lão trái lại cũng không đến mức lo lắng như thế, nhưng Ma Nhãn thiên vương khác, đó là thằng điên không thể nói lý. Quá khích cuồng! Bệnh thần kinh!
“Bảo Nguyên Thủy cũng trốn ở nhà đi.” Cẩu trưởng lão dặn dò một câu, liền vội vàng cúp điện thoại.
Nhà ăn xoay tròn của khách sạn, Trương Nguyên Thanh cùng Tạ Linh Hi ngồi ở bên cửa sổ, ăn bữa trưa phong phú.
Trên bàn tròn bày dăm bông, canh La Tống, trứng cá muối, bít tết, cá tuyết rán, gan ngỗng vân vân, Tạ Linh Hi lại không có khẩu vị gì, không chút để ý cắt bít tết, nói: “Ma Nhãn cũng đi theo đến Tùng Hải à. Nguyên Thủy ca ca, anh gần đây nhất định phải cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận.”
Ma Nhãn thiên vương là Yêu mê hoặc cấp Chúa tể, đáng sợ, cường đại, không thể chiến thắng, ở trước mặt nhân vật như vậy, cái gì thiên tài, cái gì thiên phú, đều là tái nhợt hơn nữa vô lực.
“Anh biết, trong lòng anh bây giờ hoảng muốn chết.” Trương Nguyên Thanh tự giễu nói.
Hắn xiên miếng dăm bông nhét vào trong miệng nhai nuốt, “Không nói những cái này. Linh Hi à, anh ở trấn Âm Dương kiếm được cái Bang Phái Lệnh, có hứng thú gia nhập hay không?”
Tạ Linh Hi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở rộ sự hưng phấn.
“Thật sao thật sao, Nguyên Thủy ca ca kiếm được Bang Phái Lệnh? Mau mời người ta, người ta muốn thành người ủng hộ của Nguyên Thủy ca ca, giúp ca ca kiến công lập nghiệp.”
Bang Phái Lệnh thứ này, chỗ tốt rất nhiều, trực quan nhất chính là kinh nghiệm tăng thêm, tuy sẽ không nhiều lắm, nhưng điểm kinh nghiệm tượng trưng cho thực lực, ai sẽ từ chối tăng lên thực lực? Cái này cũng chưa tính công năng khác của Bang Phái Lệnh.
“Nguyên Thủy ca ca, bang phái chúng ta tên là gì thế.” Bé trà xanh nhiệt tình cắt một miếng thịt bò, đặt ở trong bát ca ca.
Trương Nguyên Thanh dồn khí đan điền, chậm rãi nói:
“Vong Giả Quy Lai!”
“Vương Giả Quy Lai?” Tạ Linh Hi vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ: “Có khí thế, em thích.” Tuy quê muốn chết, nhưng còn có thể tiếp nhận.
“Không!” Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Em cho là vương của đế vương nhỉ? Anh vốn cũng muốn đặt cái tên này, nhưng tên bị chiếm dụng, hơn nữa, anh cảm thấy nó quá quê.
“Cho nên?” Tạ Linh Hi nghe mà trái tim thiếu nữ trầm xuống.
“Vong Giả Quy Lai! Vong của tử vong!” Trương Nguyên Thanh nâng cằm lên.
Đây, đây là cái tên vớ vẩn gì vậy? Tấm Bang Phái Lệnh này phế rồi nhỉ? Tạ Linh Hi khẽ trợn lên đôi mắt đẹp, ngây người một phen, giây tiếp theo, khuôn mặt cô nở rộ ra vẻ mặt so với vừa rồi càng thêm vui sướng càng thêm hâm mộ:
“Vong Giả Quy Lai, Nguyên Thủy ca ca không đi con đường tầm thường, không thông tục, em thích cái tên này, mau mời chào em đi, sốt ruột không chờ nổi nữa.” Trương Nguyên Thanh lập tức mở ra kho hàng, click tìm kiếm góc trên bên phải, lấy ngón tay thay bút đưa vào ba chữ “Tạ Linh Hi”.
Lựa chọn mời.