“Còn không được, từ chỗ bé trà xanh mượn Nhập Mộng Ngọc Phù, mời đến Vô Ngân đại sư, như vậy, Ma Nhãn không chết liền không có thiên lý.
Mình phải trước đó liên hệ năm vị trưởng lão, cùng chế định kế hoạch chi tiết, sau đó chính là ôm cây đợi thỏ, chuyện này có thể cho Phó Thanh Dương ra mặt.
“Ài, ở trong phó bản cực kỳ nguy hiểm thì thôi, trở lại hiện thực vẫn như giẫm trên miếng băng mỏng, người quá nổi tiếng chưa chắc là chuyện tốt, dễ dàng bị người tà ác nhằm vào.”
***
Khu Phổ Ninh.
Màn đêm thâm trầm, gió đêm hiu hiu.
Căn nhà dân cũ nát, thanh niên đeo băng đô trán trèo lên bậc thang, tới tầng năm, gõ cửa chống trộm cũ nát.
“Cậu là?”
Trong cửa là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, vẻ mặt ủ dột.
Ma Nhãn thiên vương mỉm cười nói:
“Là ông tố cáo bà Chu Yến tham ô nhận hối lộ, đảm đương ô dù cho thế lực cho vay, khống chế, áp bức học sinh ở trường, nhân sĩ xã hội, nhiều tới mấy chục người, đúng hay không?
“Mặt khác, bà ta còn lấy quyền lực mưu việc riêng, bật đèn xanh cho chồng cùng thân thích, đầu cơ trục lợi hạng mục, kiếm lời phi pháp mấy trăm triệu.” Người đàn ông trung niên biến sắc, đóng mạnh cửa lại, nhưng cửa đóng đến một nửa, đã bị một cái chân chặn lại.
“Cậu, cậu muốn thế nào? Tôi nói cho cậu, hàng xóm láng giềng đều ở đây, cậu đừng có làm bừa.” Người đàn ông trung niên vẻ mặt sợ hãi, phẫn nộ cùng khuất nhục, kêu lên:
“Chân của tôi bị các người đánh gãy rồi, còn muốn như thế nào nữa, còn muốn như thế nào nữa? Cậu dám động vào tôi một cái, tôi liền liều mạng với cậu.”
Hắn bày ra giác ngộ cuối cùng của tiểu nhân vật.
Nụ cười của Ma Nhãn thiên vương không thay đổi: “Tôi đang thu thập chứng cứ phạm tội của Chu Yến, nếu không ngại, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
“Cậu là người của văn phòng cảnh sát, hay là ủy ban kỷ luật?”
Người đàn ông trung niên vừa nghe, cảnh giác cùng địch ý hơi giảm bớt, hồ nghi đánh giá hắn.
Trong mắt Ma Nhãn thiên vương chợt lóe ánh sáng đỏ rồi biến mất, mỉm cười nói: “Ông cho là cái gì, thì là cái đó.”
Lời của hắn giống như ẩn chứa lực lượng nào đó làm người ta tin phục, ánh mắt người đàn ông trung niên trống rỗng một phen, sau đó lộ ra nét vui sướng, vội vàng tránh đường đi thông trong phòng, bất ngờ nói ∶
“Thì ra là đồng chí ủy ban kỷ luật, đến đến đến, mời vào trong, mấy người cuối cùng đến rồi.”
Ma Nhãn thiên vương rụt rè gật đầu, tiến vào phòng, ngồi xuống sô pha phòng khách.
Hắn tùy ý đảo qua bố cục trong phòng, đồ gia dụng đơn giản mà giá rẻ, liếc một cái, tìm không thấy thứ gì đáng giá, càng không có AI tại gia loại đồ chơi này.
“Tôi đã xem qua tư liệu ông trình, nhưng hiện tại muốn nghe ông lặp lại lần nữa, bù lại chỗ thiếu.” Ma Nhãn thiên vương tiếp nhận cái chén duy nhất người đàn ông trung niên đưa qua, nhấp một ngụm nước trà.
Thật ra, hắn là thông qua đám cấp dưới chợ đen, tìm hiểu được nơi đây.
Ma Nhãn thiên vương đến Tùng Hải, chuyện thứ nhất chính là mệnh lệnh các giáo chúng ẩn núp ở Tùng Hải, đi thu thập tin tức tham ô hủ bại, chức quan lớn nhỏ bất luận, nhưng chuyện nhất định phải lớn.
Nếu nói hiếu sát là cơn nghiện của Yêu mê hoặc, như vậy cái này, chính là cơn nghiện của Ma Nhãn thiên vương.
Nếu thời gian dài không giết tham quan, không giết ác ôn ức hiếp bá tánh, hắn sẽ không thể khống chế dục vọng hủy diệt thế giới trong lòng, do đó trở thành cỗ máy giết chóc mất đi lý trí.
“Được.” Người đàn ông trung niên nói: “Rất nhiều “Công ty tài chính” của khu Phổ Ninh, chính là cho vay nặng lãi, đều là được Chu Yến trưởng văn phòng cảnh sát khu Khang Dương che chở. Công ty tài chính quy mô khác nhau, đối ứng quần thể mục tiêu khác nhau.
“Công ty tài chính tư bản hùng hậu, hướng xí nghiệp trung bình nhỏ cho vay tiền, công ty tài chính dưới một cấp, thì hướng về một ít nhân sĩ có tài sản. Mặt khác, bọn họ còn không phải bình đài mượn tiền tính chất bình thường.
“Bọn họ mở sòng bạc, lừa người ta tiến vào đánh bạc, như lùa gà, mỗi một người vào đến cuối cùng đều sẽ thua táng gia bại sản, sau đó bọn họ nhân cơ hội cho vay.
“Vì bảo đảm tiền đưa ra có thể thu hồi được, các công ty tài chính này bồi dưỡng rất nhiều đả thủ, mỗi ngày thu nợ, mỗi ngày tới trong nhà người nợ quậy, báo cảnh sát cũng vô dụng, bởi vì bên trên có người bảo kê, nhiều nhất nhốt vài ngày liền đi ra. Tiếp tục thu nợ, thẳng đến lúc ép người nợ đến mức bán nhà, hoặc nhảy lầu, đúng, trong giới bọn họ lưu hành một câu ∶ Người chết hết nợ.
“Con tôi chính là bị ép tới chết như thế, nó là sinh viên Học viện thương mại, bị lừa vào sòng bạc, liền lún vào, đánh bạc đạt được tiền quá nhanh, lên voi xuống chó, sau khi nếm được ngon ngọt, nào còn có thể sống đàng hoàng.”