Thứ nhất có thể tích góp độ hảo cảm của Tiểu Viên, thứ hai, đối phương nếu là nghề nghiệp tà ác hướng thiện, hắn là vui vẻ ra tay giúp đỡ, lúc ấy nói với Tiểu Viên, cũng không phải thuần túy “lời ngon tiếng ngọt”, là phát ra từ trong lòng.
Chẳng qua, sau chuyện hắn khẳng định phải làm rõ chân tướng chuyện này.
Trầm ngâm mười mấy giây, trong lòng Trương Nguyên Thanh toát ra một chú ý, đó chính là “cải trang” một lần, sau đó ẩn núp vào hộp đêm, tùy tiện từ bên trong đánh ra, chế tạo ra biểu hiện giả dối con thú bị nhốt ý đồ phá tan trở ngại chạy trốn.
Nhân viên tuần tra ở cửa, khẳng định sẽ thông báo đồng bạn trong hộp đêm, chờ bọn họ đi ra, mình lại điệu hổ ly sơn, dẫn bọn họ đi, đồng bạn của dì Tiểu Viên là có thể nhân cơ hội chạy trốn.
Nghĩ là làm, Trương Nguyên Thanh lập tức gửi tin nhắn cho Tiểu Viên: “Gửi tôi ảnh chụp tên kia, nhanh!” Hai ba giây sau, ảnh chụp liền gửi tới.
Rất hiển nhiên, Tiểu Viên lúc nào cũng chú ý tin nhắn điện thoại di động, chú ý chuyện này.
Trương Nguyên Thanh mở ra ô vật phẩm, lấy ra nhẫn dịch dung đeo lên, tiếp theo chăm chú nhìn thiếu niên trên ảnh chụp.
Hắn tuổi chừng mười sáu, sắc mặt tái nhợt, chân mày đậm, mắt sáng như sao, rất anh tuấn, cũng rất sắc bén.
Khuôn mặt Trương Nguyên Thanh dao động như sóng nước, dung mạo theo đó biến hóa thành bộ dáng thiếu niên sắc bén. Hắn rời khỏi phần mềm nói chuyện phiếm, soạn một tin nhắn cho thiếu niên bên trong:
“Cậu nấp kỹ, chờ tôi thông báo, tôi bảo cậu chạy, cậu liền lập tức chạy ra.”
Gửi xong tin nhắn, hắn không xem trả lời, dẫn lên thái âm lực, thi triển Dạ Du, thân hình xóa đi từng tấc một.
Trong hoàn cảnh tối tăm, Khấu Bắc Nguyệt lấy ra điện thoại di động, nhíu mày xem xong tin tức. Hơi trầm ngâm, lập tức tỉnh ngộ mục đích của đối phương.
Hắn muốn thay mình dẫn dụ kẻ địch?
Sáu hành giả chính phủ, một kẻ trong đó còn là cấp chấp sự, hắn có thể làm được?
Khấu Bắc Nguyệt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, người có thể làm được điều này, ít nhất cũng là Thánh giả nhỉ. Hắn (cô ta) lai lịch thế nào? Bạn của Tiểu Viên ở Tùng Hải?
Bên tai Khấu Bắc Nguyệt là tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn nhu hòa cùng ánh huỳnh quang của TV màn hình lớn, xuyên thấu váy lụa mỏng, loáng thoáng chiếu vào.
Không sai, Khấu Bắc Nguyệt ở trong váy dài xoã tung của một cô nàng.
Đây là cô nàng mà hắn ở cửa WC gặp được, lúc ấy Khấu Bắc Nguyệt bị thương nặng, không đường nào để trốn, liền nhanh ý, mê hoặc cô gái này, để cô cam tâm tình nguyện trở thành cái ô che chở của mình.
Khấu Bắc Nguyệt bằng vào tính mềm dẻo của Yêu mê hoặc, tránh ở dưới váy cô gái, từng bước một đi theo cô về tới ghế lô.
Không bao lâu, nhân viên bảo an hộp đêm liền canh ở cửa, nói trong quán gặp một số việc, mời các vị khách an tâm ở lại ghế lô, đừng ra ngoài.
Khách khứa trong ghế lô đã uống không ít rượu, đang chuếnh choáng, liền không để ý, dù sao không ảnh hưởng bọn họ hát hò là được. Thật ra Khấu Bắc Nguyệt còn có một biện pháp, đó chính là mê hoặc khách trong quán gây chuyện, chế tạo hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội thoát đi.
Nhưng sức mê hoặc giai đoạn Siêu phàm, muốn làm được thao túng đám người quy mô lớn, cần thời gian cực dài, mà kẻ địch sẽ không cho họ thời gian.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, tiếp đó đèn sáng lên, tiếng hát dừng lại.
“Làm cái gì thế?”
“Ai thế, muốn chết sao!”
Các vị khách bị quấy rầy hứng thú hùng hùng hổ hổ nói. Người đàn ông đứng ở cửa cao giọng nói:
“Tôi là trị an viên, vừa rồi có tội phạm lẻn vào hộp đêm, tôi cần mọi người phối hợp.”
Khấu Bắc Nguyệt không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng mắng hùng hổ nhất thời biến mất. Tiếp theo, là hành giả chính phủ cùng nhân viên bảo an đối thoại:
“Vừa rồi có ai đi ra ngoài hay không?”
“Không có.”
“Trong phòng tổng cộng chỉ bảy người? Từ đầu cũng là bảy người?”
“Đúng vậy, đã thẩm tra.”
Hành giả chính phủ kia tiến vào phòng, ánh mắt sắc bén như đao đảo qua mọi người, nói: “Mọi người lấy ra căn cước, đều tự nói ra tên của mỗi người bên cạnh.”
Hành giả chính phủ lần lượt kiểm tra căn cước của mọi người trong phòng, nghe bọn họ nói ra tên đồng bạn, phát hiện cô gái trẻ tuổi kia đứng ở trước màn hình lớn, cầm microphone, từ đầu tới giờ chưa di chuyển một bước.
Mắt hắn nhất thời nheo lại, chậm rãi tới gần, nói: “Lấy căn cước ra.”
“Không mang!”
Cô gái mặc váy dài bồng bềnh trợn mắt. Hành giả chính phủ đánh giá cao thấp cô, bỗng nhiên nói: “Cô đi đến bên cạnh sô pha.”
Cô gái váy dài vẫn bất động.
Trong lòng hành giả chính phủ rùng mình, theo bản năng cầm lên bộ đàm, muốn gọi đồng bạn.
Lúc này, Khấu Bắc Nguyệt dưới làn váy cơ bắp toàn thân căng lên, giống như con báo săn vận sức chờ phát động, có thể bùng nổ giết người bất cứ lúc nào. Mà đúng lúc này, bộ đàm trong tay hành giả chính phủ truyền đến thanh âm dồn dập:
“Hắn xông ra bên ngoài rồi, mau chi viện...”