Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 445 - 【Vip】 Mẹ Gọi Tới (1)

【VIP】 Mẹ gọi tới (1) 【VIP】 Mẹ gọi tới (1)

Khấu Bắc Nguyệt phát hiện ánh mắt khác thường của đối phương, không phục giải thích:

“Tôi cũng không phải thành viên chính phủ, thiếu con đường điều tra, cũng chưa từng học những lề lối cách thức này, tôi càng am hiểu đánh nhau hơn. Mặt khác, Yêu mê hoặc cũng thiếu kỹ năng phương diện này.

“Mặt khác, Xích Nguyệt An là người của chính phủ, hắn luôn luôn che giấu việc này, thứ tôi tra không ra, chẳng lẽ không phải rất bình thường?”

Chẳng lẽ không phải cậu ngu xuẩn? Trương Nguyên Thanh trầm ngâm nói: “Cậu nói có hay không một loại khả năng như vậy, cậu trường kỳ mê hoặc trị an viên văn phòng cảnh sát, để hắn thay cậu đi điều tra?”

“! ! !” Khấu Bắc Nguyệt ngẩn ra một phen, một hồi lâu sau, cố giải thích: “Vô Ngân đại sư lập ra quy củ, không thể sử dụng năng lực đối với người thường. Nhỡ đâu tra ra cái gì, bị diệt khẩu, chẳng phải là hại người vô tội.”

Không ngờ hỗ trợ cứu người, còn có thể vướng vào những việc vớ vẩn này, phải báo cáo cho bách phu trưởng... Trương Nguyên Thanh nói:

“Cậu kế tiếp có tính toán gì không? Tốt nhất nói một chút với Tiểu Viên chuyện bị đánh dấu, bởi vì tên bệnh thần kinh kia có thể nắm giữ vị trí của cậu bất cứ lúc nào.”

Lúc này, điện thoại di động của Khấu Bắc Nguyệt vang, nhìn thấy là Tiểu Viên gọi tới. Hắn vẻ mặt vui sướng, sau khi nhận cuộc gọi, giọng điệu lại ra vẻ không kiên nhẫn:

“Làm gì thế, Tiểu Viên cô có thôi không, tôi bây giờ rất mệt, cần nghỉ ngơi, lời mắng người ta chờ tôi về khách sạn nói sau.”

“Không cần đến nữa!” Tiểu Viên thản nhiên nói:

“Cậu đã bị Vô Ngân đại sư trục xuất đoàn đội, về sau cũng không cần tới nữa.”

Vẻ mặt Khấu Bắc Nguyệt đột nhiên cứng đờ, sắc mặt giống như càng thêm tái nhợt. Hắn hít sâu một hơi, cười lạnh nói:

“Không đi thì không đi, ông đây vẫn luôn độc lai độc vãng, lúc trước cô không xen vào việc của người khác, tôi bây giờ không biết ở nơi nào tiêu dao khoái hoạt rồi, ai muốn đi cái khách sạn nát đó, cúp máy đây!”

Khấu Bắc Nguyệt suy sụp ngồi ở trên mặt đất. Hắn nghiến răng, vẻ mặt ngây dại, ánh mắt lại tràn ngập bi thương cùng cô đơn. Giống một con chó bị vứt bỏ.

Khách sạn Vô Ngân, Tiểu Viên tắt điện thoại, đặt điện thoại di động ở tủ đầu giường, day day mi tâm, nói thầm: “Chuyện vớ vẩn kia cuối cùng có người nhúng tay rồi.”

Cô vuốt mái tóc dài, rúc vào chăn, an tâm ngủ.

“Được, cũng không cần phải nói chuyện đánh dấu nữa.” Trương Nguyên Thanh nói:

“Tôi chỉ con đường sáng cho cậu đi, nếu cậu muốn báo thù nhanh, có thể tố cáo với tên bệnh thần kinh vừa rồi, có cậu nhân chứng này, hắn hẳn là sẽ ra tay.”

“Việc của bản thân tôi, không cần người khác hỗ trợ, hắn giúp tôi, nếu là đề xuất đưa tôi đi phương Bắc, tôi cũng không tiện từ chối, nhưng tôi cũng không muốn đi phương Bắc.” Khấu Bắc Nguyệt hừ nói:

“Khí hậu phương Bắc tôi không thích, ta càng nguyện ý ở trong mùa đông phía nam run rẩy hơn.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Vậy nghe tôi sắp xếp, hành giả chính phủ mưu hại người thường là tội lớn, làm Thần dạ du Thái Nhất môn, tôi có quyền điều tra việc này.”

Khấu Bắc Nguyệt khẽ nhíu mày, như là có chút kinh ngạc: “Anh muốn giúp tôi?”

“Không phải giúp cậu, là thực hiện chức trách của mình, cầm tiền lương thì làm việc, thiên kinh địa nghĩa.”

Trương Nguyên Thanh mở ra ô vật phẩm, triệu hồi ra chày Phục Ma:

“Trước đó, tịnh hóa trước dấu hiệu trong cơ thể cậu. Vật phẩm này có được lực lượng tịnh hóa, sử dụng nó trả giá là hiến tế tinh huyết, cậu đâm lên đùi một phát đi.”

Nói xong, ném chày Phục Ma qua.

Khấu Bắc Nguyệt tiếp nhận chày đồng thau, không chút nghĩ ngợi, đâm luôn vào đùi, cắm vào thật sâu.

Máu tươi như là gặp bọt biển, bị chày Phục Ma hấp thu hết, ngay sau đó, ánh vàng trong vắt bùng nổ, bao phủ thiếu niên kiệt ngạo.

Khấu Bắc Nguyệt đắm chìm trong ánh sáng vàng, cảm nhận được một cơn khô nóng, sau đó, ấm ức, phẫn nộ cùng bất lực đè ép ở trong lòng tiêu tán không ít, suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.

Thế mà còn có thể tịnh hóa cảm xúc ở trình độ nhất định? Hắn vừa xem xét tin tức vật phẩm, vừa nhe răng nhếch miệng: “Thứ tốt, đáng tiếc trả giá quá lớn, trong chiến đấu không nên dùng. Á, đau quá.

Không, là cậu quá thật thà, tôi bảo cậu đâm một phát, không bảo người ta đâm sâu như vậy, cậu là thằng ngu. Trương Nguyên Thanh trầm ổn gật đầu, sắm vai trạch nam trầm ổn, nói: “Đưa đồ cho tôi.”

Khấu Bắc Nguyệt không chút do dự, ném đạo cụ mạnh mẽ này trở về.

Tiếp nhận đạo cụ, Trương Nguyên Thanh đang muốn thu hồi ô vật phẩm, bỗng nghĩ đến, nếu mình là Ma Nhãn Thiên Vương, mình sẽ thuận tay để lại một dấu hiệu ở trong cơ thể Thần dạ du Thái Nhất môn hay không?

Tuy gã này tự xưng giết người phải có chứng cứ, nhưng nghề nghiệp tà ác dù sao cũng là nghề nghiệp tà ác, trời sinh đối đầu với trận doanh hợp pháp, nếu có cơ hội, đánh dấu một vị hành giả chính phủ cấp đội trưởng, nắm giữ vị trí mọi lúc, cớ sao mà không làm.

Bình Luận (0)
Comment