Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 455 - 【Vip】 Ta Là Nghề Nghiệp Hợp Pháp (2)

【VIP】 Ta là nghề nghiệp hợp pháp (2) 【VIP】 Ta là nghề nghiệp hợp pháp (2)

Cửa phòng ngủ chính nửa khép nửa mở, ánh đèn lộ ra, một người trung niên đường chân tóc rất cao nằm nghiêng mà ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, hắn mở mắt ra, hỏi: “Ai thế, đêm hôm đến gõ cửa... Các người là ai? !”

Thấy hai người xa lạ tiến vào, hắn đứng bật dậy, ánh mắt đề phòng mà cảnh giác, ánh mắt theo bản năng liếc về phía tay cùng bên hông hai “kẻ xấu”, quan sát mang theo vũ khí hay không.

Trương Nguyên Thanh không để ý, quay đầu nhìn, chỉ thấy Khấu Bắc Nguyệt sắc mặt âm trầm, hít thở dồn dập, ánh mắt lóe lên căm ghét cùng thù hận.

Hai kẻ xấu im lặng, giống như khiến Khổng Lương Bình có được sự tự tin. Hắn xốc chăn xuống giường, quát mắng:

“Hai thằng ăn cắp, biết tao là ai không, nhà đội trưởng đội trị an cũng dám mò vào, muốn ăn cơm tù cả đời? Hai đứa mày đệ của ai.”

Khí thế của hắn rất mạnh, sắc mặt rất hùng hổ, không sợ hãi khiếp nhược như người thường, vừa cầm lên điện thoại di động, vừa từ trên ban công phòng ngủ lấy ra một cây côn, hướng tới đầu Trương Nguyên Thanh tàn ác quật tới. Trương Nguyên Thanh giơ chân đạp thẳng vào cái bụng bia.

Thân thể tiếp cận 100 kg của Khổng Lương Bình bay ngược đi, cây dùi cui trong tay rơi ra, sau khi rơi xuống đất lăn hai vòng, ôm bụng, đau tới mức khuôn ămtj vặn vẹo, lại không phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Ông đây muốn làm thịt hắn.”

Khấu Bắc Nguyệt triệu hồi ra một con dao găm, sắc mặt xanh mét, sải bước tiến lên.

Trương Nguyên Thanh vỗ một cái đánh bật hắn ra, tiến lên, nắm lên mái tóc ngày càng thưa thớt của Khổng Lương Bình, tát cho hai cái, khuôn mặt dữ tợn nhất thời sưng lên. Khổng Lương Bình rốt cuộc thở được một hơi, lớn tiếng kêu thảm thiết.

“Câm miệng!” Trương Nguyên Thanh nhíu mày nói.

Khổng Lương Bình tiếp tục kêu thảm, tựa như muốn lấy tiếng kêu thảm hấp dẫn hàng xóm láng giềng chú ý. Thân là đội trưởng đội trị an, đầu óc của hắn không phải người thường có thể so sánh.

Trương Nguyên Thanh cầm lấy tóc của hắn, nhấn xuống một phát, ầm, trong tiếng vang nặng nề, tiếng kêu thảm thiết khựng lại. Chóp mũi Khổng Lương Bình phun ra máu tươi, miệng cũng tràn đầy bọt máu. Xương mũi hắn đã gãy, răng cửa cũng rụng.

Trương Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Kêu một lần nữa thử xem!”

Khổng Lương Bình không dám kêu nữa, giọng sợ hãi: “Bọn, bọn mày cần tiền phải không, đồ đạc trong nhà tùy tiện lấy, cứ lấy đi...”

“Bọn tôi không cần tiền, bọn tôi chỉ muốn hỏi ông một việc.”

“Chuyện, chuyện gì?” Máu mũi đã chảy tới miệng, nhưng Khổng Lương Bình không dám đi lau.

“Còn nhớ Khấu Vũ Tư sao? Hai năm trước, vụ án ông xử lý.” Trương Nguyên Thanh hỏi. Khổng Lương Bình đầu tiên là ngẩn ra, hai ba giây sau, rốt cuộc nhớ tới người này, nói:

“Bọn, bọn mày rốt cuộc là ai? Vụ án này là tao xử lý, cô gái đó rất đáng thương, bị em trai giống như súc sinh của cô ta...” Hắn còn chưa nói xong, Khấu Bắc Nguyệt giống như con sư tử trẻ gào lên:

“Câm miệng của mày lại, bọn mày mới là súc sinh.”

Trương Nguyên Thanh vươn tay ngăn hắn, nói: “Gã này là lão bánh quẩy, đừng dài dòng với hắn, làm việc theo kế hoạch.”

Khấu Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, đè ép lửa giận hừng hực ở đáy lòng, ngồi xổm xuống, bóp chặt cổ Khổng Lương Bình, hai mắt hiện ra ký hiệu màu đỏ tươi. Kỹ năng mê hoặc giai đoạn Siêu phàm, muốn làm được hoàn toàn khống chế một người cần thời gian không ngắn.

Thật ra phương pháp nhanh nhất là bạo lực bức cung, đánh tới khi Khổng Lương Bình khai ra, nhưng Trương Nguyên Thanh tuy từng giết người, chuyện ngược đãi lại không làm được, có chướng ngại tâm lý.

Ở trong lúc Khấu Bắc Nguyệt mê hoặc Khổng Lương Bình, Trương Nguyên Thanh đi ra khỏi phòng ngủ, đưa người phụ nữ trung niên đứng sững sờ ở cửa về phòng khách, sau đó ẩn núp ở trong hành lang tối tăm, lắng nghe hộ gia đình cách vách có phát hiện không thích hợp, làm ra các loại hành động như báo cảnh sát hay không.

May mắn, trong nhà Khổng Lương Bình xử lý cách âm không tệ, bọn họ gây ra động tĩnh không lớn, cũng không kéo dài, hộ gia đình cùng tầng chưa phát hiện khác thường. Trương Nguyên Thanh yên lặng lui về phòng khách, đóng lại cửa phòng trộm, mở ra bảng điều khiển thuộc tính, trong lòng mắng tiếng “Đệch” .

Điểm đạo đức trừ hai điểm.

Thiệt thòi to rồi, sáng mai thông qua Quan Nhã, hướng cơ cấu từ thiện quyên chút tiền, bù lại hai điểm đạo đức tổn thất.

Hắn ngồi ở sô pha phòng khách chờ đợi, khoảng nửa tiếng sau, tiếng Khấu Bắc Nguyệt từ bên trong truyền đến: “Xong rồi.”

Trương Nguyên Thanh lập tức đứng dậy, đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Khổng Lương Bình mặc áo ngủ ngồi ở bên giường, trong lỗ mũi đút khăn tay cầm máu, vẻ mặt bất an hơn nữa câu nệ, giống như học sinh tiểu học làm sai.”

“Tôi mê hoặc hắn, thẳng thắn được khoan hồng, chống đối xử lý nghiêm.” Khấu Bắc Nguyệt hạ giọng: “Hắn bây giờ rất thành thật, hỏi cái gì nói cái đó, hiệu quả sẽ duy trì 12 mấy giờ.”

Bình Luận (0)
Comment