“Ông có ảnh chụp của hắn không?” Trương Nguyên Thanh nói.
Khổng Lương Bình lắc đầu: “Hắn rất thu mình, sẽ không chụp ảnh, tôi có thể miêu tả diện mạo hắn một lần, cao khoảng 1m8, hơn bốn mươi tuổi, râu xồm, má phải có một nốt ruồi.” Trương Nguyên Thanh yên lặng ghi nhớ, quay đầu nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt: “Đánh ngất hắn đi, chúng ta đi Đồng Tước lâu một chuyến.”
“Tôi muốn giết hắn.” Khấu Bắc Nguyệt nói.
Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Không được, hắn là nhân chứng quan trọng.”
Khấu Bắc Nguyệt gằn từng chữ: “Tôi không cần nhân chứng, tôi muốn là nợ máu trả bằng máu.”
Hắn nói xong, quay đầu nhìn Trương Nguyên Thanh: “Anh, đi ra ngoài một chút.” Trong thiếu niên mắt có phẫn nộ, có đau đớn, có một tia khẩn cầu. Trương Nguyên Thanh mở miệng ngập ngừng, không nói nữa, rời khỏi phòng ngủ, đóng lại cửa phòng.
Màn đêm thâm trầm, thời gian vừa lúc là mười hai giờ đêm, Trương Nguyên Thanh ở trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một gói thuốc lá, hai người không biết hút thuốc, hút một ngụm phun một ngụm đi ở bên đường trống trải yên tĩnh. Trương Nguyên Thanh rất ít giống như bây giờ, toát ra ý nghĩ “mình muốn hút điếu thuốc”.
“Cậu giết hắn rồi, sau khi trời sáng, chuyện này sợ là không giấu được, thời gian để lại cho chúng ta không nhiều.”
Trương Nguyên Thanh thở ra một ngụm khói chưa qua phổi. Khấu Bắc Nguyệt ý chí chiến đấu sục sôi, sắc mặt không ủ dột nữa, nói:
“Vậy bây giờ đi Đồng Tước lâu, làm thịt Võ gia kia, cứu ra cô gái bên trong.”
“Ngu xuẩn!” Trương Nguyên Thanh hừ lạnh một tiếng:
“Làm thịt hắn, Xích Nguyệt An phải dập đầu cảm tạ cậu. Chúng ta cần làm là lật đổ một vị chấp sự, ài, nếu chỉ là hắn một tên thì tốt rồi, nhưng chuyện này tính chất rất nghiêm trọng, liên lụy quá nhiều người. Chúng ta không biết trừ Xích Nguyệt An, còn có chấp sự, hành giả chính phủ khác tham dự hay không, việc này xử lý rất phiền toái đấy.”
Khấu Bắc Nguyệt nghĩ một chút, nói: “Vậy tố cáo thì sao?”
“Tố cáo?” Trương Nguyên Thanh suy nghĩ một chút nói:
“Nếu muốn đi con đường chính quy, tố cáo phải có chứng cứ, ít nhất nắm trong tay bộ phận chứng cứ, trưởng lão mới có thể thụ lí.”
“Về phần người khác, cậu đừng quên, một ít nhân vật có tiền, có thế cũng tham dự trong đó, bọn họ cũng không thuộc về Ngũ Hành minh quản, Ngũ Hành minh chỉ quản Linh Cảnh Hành Giả. Cậu không biết, cấp trên thật ra ất kiêng kị Ngũ Hành minh vượt quyền nhúng tay ‘thế tục’.”
“Mặt khác, loại sự kiện này chỉ có tên thật tố cáo mới được, nặc danh mà nói, quá nửa là ép xuống, bởi vì liên lụy quá nhiều người. Nhưng tên thật tố cáo tương đương mang chúng ta bại lộ ra, đối với chúng ta rất bất lợi.”
Khấu Bắc Nguyệt chẳng hề để ý: “Chúng ta bây giờ đi Đồng Tước lâu tìm chứng cứ luôn, có cái gì phải sợ, người chết trứng hướng lên trời, ông đây ở trong phó bản liều mạng, đã sớm treo đầu bên hông rồi.”
Hắn chợt giật mình phản ứng lại, nhìn Trương Nguyên Thanh một cái: “Vậy anh cũng đừng tham dự, tôi dù sao đã thân bại danh liệt, cha mẹ không nhận tôi, Tiểu Viên cũng không cần tôi, tôi chết xong hết mọi chuyện.”
Trương Nguyên Thanh cũng liếc hắn một cái: “Nếu là tôi hai tháng trước, đại khái đã nhát gan, bo bo giữ mình quan trọng hơn, bây giờ sao? Tôi là nghề nghiệp hợp pháp, cậu một kẻ nghề nghiệp tà ác cũng biết nói trừ ác dương thiện, tôi nếu là sợ, làm sao xứng đáng với một tháng 50 ngàn tiền lương.”
“Với lại...” Hắn lộ ra một nụ cười vô cùng cuồng vọng:
“Tôi cũng có siêu năng lực, vì sao còn phải nhịn những chuyện chó chết này, cùng những kẻ giống như cầm thú kia.”
Trong đêm đen, dưới ánh đèn, Khấu Bắc Nguyệt yên lặng nhìn chằm chằm thanh niên ngậm thuốc, đeo kính đen, tướng mạo bình thường, đại khái mười mấy giây, hắn nói: “Khó trách Tiểu Viên thưởng thức anh như vậy, cô ấy vừa mẫn cảm tâm lý cảnh giác vừa mạnh, hành giả chính phủ bình thường rất khó tiếp cận, lại chỉ tín nhiệm anh, làm bạn với anh, không phải không có đạo lý. Về sau, ừm, về sau chúng ta chính là bạn.”
Người thiếu niên thường thường ra vẻ nữa, da mặt cũng mỏng, khi biểu đạt thiện ý, sẽ cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng.
Nói xong, thấy Trương Nguyên Thanh im lặng không nói, một mình suy nghĩ, Khấu Bắc Nguyệt cảm giác lòng tự trọng bị đả kích, truy hỏi: “Làm bạn với cao thủ như tôi, anh chẳng lẽ không vui vẻ?”
Trương Nguyên Thanh phục hồi tinh thần, theo bản năng nói: “A đúng đúng.”
Sau đó hồ nghi nói: “Ừm, cậu vừa rồi nói cái gì? Tôi chưa nghe rõ.” Khuôn mặt Khấu Bắc Nguyệt lúc xanh lúc trắng, tức giận hừ một tiếng, xoay đầu sang một bên.
Trương Nguyên Thanh chả hiểu gì cả hít sâu một hơi, nói:
“Tôi đang suy nghĩ kế hoạch hành động, đã quyết định muốn nhúng tay việc này, như vậy phân tích và bố trí là ắt không thể thiếu, đầu óc nóng lên lao vào Đồng Tước lâu, là cách làm ngu xuẩn nhất, hơn nữa sẽ làm chúng ta đặt mình vào nguy hiểm.”
Trực tiếp giết vào Đồng Tước lâu không phải được sao... Câu này kẹt lại ở cổ họng Khấu Bắc Nguyệt, hắn cố gắng nuốt xuống, nói: “Vì sao? Theo tôi phân tích, Võ gia kia hẳn là người thường, không phải Linh Cảnh Hành Giả. Đối phó người thường, không cần cẩn thận như vậy nhỉ.”