Bằng vào chiến lực của mình cùng Khấu Bắc Nguyệt, đối phó bọn hắn là đủ rồi, không cần mời Quan Nhã cùng thập trưởng giúp. Nhưng, để an toàn, vẫn nên thông báo bọn họ tới, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn.
Trương Nguyên Thanh bay ra khỏi thân xác gã bảo vệ, mặc kệ gã ngã xuống ngất đi.
Hắn bay thẳng ra khỏi Đồng Tước lâu, lấy tốc độ cực nhanh trở về vị trí thân thể.
Dưới cây xanh, Trương Nguyên Thanh mở mắt.
Khấu Bắc Nguyệt đứng ở một bên trông chừng có điều phát giác, lập tức quay đầu lại, thấy hắn “thức tỉnh”, vội hỏi:
“Tình huống bên trong thế nào rồi? Có thể động thủ chưa? Gặp được Võ gia không?”
“Có thể động thủ!” Trương Nguyên Thanh đứng dậy, lặng yên thu hồi Tiểu Đậu Bỉ, nói: “Ngay bây giờ, lập tức hành động.”
Khấu Bắc Nguyệt hưng phấn liếm môi.
Căn nhà hai tầng, ánh đèn sáng ngời chiếu vào đại sảnh.
Ngôi nhà hai tầng này là sòng bạc Võ gia mở, trừ cột chịu lực, vách tường làm thông toàn bộ, mở ra không gian rộng lớn đủ để chứa 200 người.
Trong đại sảnh vàng son lộng lẫy bày ra đủ loại máy đánh bạc, đại bộ phận là thứ người bình thường thấy cũng chưa từng thấy, cũng có thứ bị đại chúng biết rõ, ví dụ bàn mạt chược, bàn đánh bài.
Các vị khách phân tán ở kắp nơi, hoặc chơi máy đánh bạc, hoặc đánh mạt chược... Người chia bàn là em gái gợi cảm xinh đẹp.
Từng cô gái nửa khỏa thân ở bên cạnh khách của mình, phụ trách đưa rượu và đồ uống, tuổi các cô đều không lớn, trang điểm đậm, hoặc chết lặng hoặc nịnh nọt khách khứa.
Nhưng các vị khách đều không tôn trọng các cô, gọi thì tới đuổi thì đi, thua bài thì hùng hổ mắng, kéo vào trong góc mà hành hạ.
Bên cạnh bàn đánh bạc gần cửa sổ, Võ gia cao 1m8 ngậm điếu thuốc, nhìn bài trong tay, thất vọng lắc đầu, quăng bài xuống.
Tối nay, hắn đã thua mấy triệu, nhưng không quan trọng, ván bài này, vốn là vì tặng tiền.
Võ gia nhìn về phía gã đầu trọc bên trái, cười nói: “Đao tổng, hôm nay vận thế vượng quá nha, không chơi cả đêm thì tiếc.”
Đao tổng tên đầy đủ là Thất Bả Đao, khoảng bốn mươi tuổi, đầu trọc, cao 1m6, mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, cơ bắp cuồn cuộn cùng dáng người thấp, khiến hắn nhìn như một cái đôn sắt.
Gã này thích cờ bạc, tham tài, không gần nữ sắc, cho nên trước mặt hắn chất đống chip đánh bạc như núi, từ khi ngồi xuống, liền chưa từng thua.
Thất Bả Đao xoa cái đầu phản xạ ánh đèn, nhếch miệng cười nói: “Vậy ông cũng đừng chạy, hôm nay bố đây muốn thắng cho ông đến quần cộc cũng phải bán.”
Võ gia sờ nốt ruồi trên mặt, lắc đầu thở dài: “Thất sách thất sách, hôm nay không nên đặt cược với ông.”
Hắn quay sang nhìn về phía thanh niên mặt ngựa bên cạnh gã đầu trọc, trêu ghẹo:
“Thanh Tùng lão đệ, cậu cũng nên để mồm miệng cô em nghỉ ngơi một chút, người ta mồm miệng không mệt, ngồi xổm cũng ngồi đến tê cả người. Như này đi, tôi đổi đứa khác cho cậu?”
Thanh niên mặt ngựa hững hờ nhìn qua bài, nghe vậy, lập tức nhìn về phía cô gái bên cạnh Võ gia, mắt sáng lên:
“Tôi muốn cô ta.”
Cô gái tuổi khoảng hai mươi, vừa bị lừa tới Đồng Tước lâu không bao lâu, mím môi một cái, ngồi không nhúc nhích.
Võ gia lạnh lùng nhìn liếc cô một cái.
Cả người cô gái trẻ tuổi run bắn lên, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, đi đến bên cạnh thanh niên mặt ngựa, ngồi xổm xuống chui vào gầm bàn, mà một bên khác của hắn, một cô gái bịt mồm bò ra, lảo đảo chạy về phía nhà vệ sinh.
Thanh niên mặt ngựa tên Thanh Tùng, thích nữ sắc, mỗi ngày đều có tinh lực không dùng hết, một hai người phụ nữ không thể nào làm hắn đạt được thỏa mãn.
Võ gia làm cho hắn một tấm thẻ thông hành, có thể mở ra cửa phòng bất cứ cô gái nào trong tòa nhà.
Người đàn ông thứ ba là một thanh niên nhuộm tóc vàng, mặc áo da sáng bóng, bộ dáng tuấn tú, trên mặt trang điểm khói tăng thêm vài phần âm nhu. Bộ quần áo sân khấu này, ai không biết còn tưởng hắn là ngôi sao ca nhạc.
Vị này tên Thần Nhạc, các loại tệ nạn đều có một chút. Đối với hắn, Võ gia chỉ cần đưa tiền, đưa gái, đưa vài bao thịt heo là được.
Ba vị này là bảo tiêu Xích Nguyệt An chống lưng phía sau màn an bài cho hắn, đều là kẻ mạnh có siêu năng lực. Võ gia không biết Xích Nguyệt An trêu vào người nào, nhưng cần đưa ra nhân vật như vậy bảo vệ mình, hơn nữa còn là ba vị, đủ để chứng minh sự cường đại của kẻ địch.
Bởi vậy, bắt đầu từ hôm qua, hắn đã gác lại tất cả công việc trong tay, co đầu rụt cổ ở Đồng Tước lâu, chờ đợi tin tức.
Võ gia cũng không sợ áp lực tới từ chính phủ, chỗ dựa phía sau màn cùng khách khứa mà Đồng Tước lâu lôi kéo, đủ để thay hắn dẹp yên chế tài phương diện pháp luật.
Hắn sợ chính là loại kẻ thù có siêu năng lực này, nhất là nghe Xích Nguyệt An nói, kẻ thù là em trai của Khấu Vũ Tư.
Khấu Vũ Tư là ai? Võ gia đã sớm quên, sau khi hỏi tâm phúc Lại Vạn mới nhớ ra, là cô gái hai năm trước bị Xích Nguyệt An giết chết kia.