“Ba tên phế vật!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Võ gia hôn mê bất tỉnh, sắc mặt mới có chút tốt lên.
Người này là công cụ vơ vét của cải của hắn, hơn nữa khống chế cho hắn quan viên các cấp Tùng Hải, hắn có thể ở khu Sa Khẩu nói phải nghe đe phải sợ, trừ thực lực cảnh giới Thánh Giả của bản thân, nắm trong tay “chứng cứ” quan viên các cấp cũng là một trợ lực lớn. Bồi dưỡng một công cụ vơ vét của cải ra hồn, so với bồi dưỡng Linh Cảnh Hành Giả khó hơn rất nhiều.
Võ gia không chết, cứ điểm Đồng Tước lâu này liền có thể giữ được.
“Xích Nguyệt An!”
Đôi mắt Khấu Bắc Nguyệt lập tức đỏ lên, giăng kín tơ máu, khuôn mặt tuấn tú trở nên dữ tợn, như một con sư tử nổi giận. Xích Nguyệt An nghe tiếng nhìn tới, nhàn nhạt nói:
“Tao ngày hôm qua tra hồ sơ một phen, mới biết được là mày thằng nhãi con này. Từ khi chạy ra khỏi phòng để xác của văn phòng cảnh sát, gần hai năm chưa có tin tức, cũng không lộ diện, tao còn tưởng mày đã sớm chết ở trong linh cảnh.” Nói tới đây, Xích Nguyệt An liếm môi, hiện lên nụ cười:
“Chị gái mày rất không tồi, từ khi nó đến Đồng Tước lâu, tao buổi tối mỗi ngày đều phải ở nơi này, nó khiến tao cảm giác được sự vui vẻ lâu rồi không có, tao thích dùng đủ loại phương thức đùa bỡn nó, ngược đãi nó. Đáng tiếc nó không nghe lời gì cả, tính cách quật cường, cho nên có đôi khi, tao sẽ gọi khách khác cùng nhau...”
“Câm miệng! ! !”
Khấu Bắc Nguyệt sụp đổ, thù mới hận cũ cuồn cuộn dâng lên, bộ dáng trước khi chết của chị gái hiện lên ở trong đầu, hắn mất đi lý trí, rít gào lao về phía Xích Nguyệt An. Thấy thế, Xích Nguyệt An cười lạnh, lộ ra vẻ mặt mưu kế thực hiện được, hắn không nhanh không chậm từ trong ô vật phẩm triệu hồi ra một cái bao tay mỏng màu đỏ.
Không ổn, ở trước mặt một Thánh Giả mất đi lý trí, so với tìm chết có cái gì khác nhau. Trương Nguyên Thanh lập tức triệu hồi ra Súng Ngắn Bùng Nổ, nổ súng yểm hộ.
“Đoàng đoàng!”
Viên đạn so với Khấu Bắc Nguyệt nhanh hơn một bước đến mục tiêu, nhưng Xích Nguyệt An chỉ đưa tay ở trước mặt nhẹ nhàng chống đỡ, một vách ngăn do lửa tạo thành bỗng dưng xuất hiện.
Đạn lõi thép có công năng bùng nổ dừng ở không trung xoay tròn tốc độ cao, lại không cách nào tiến lên cho dù 1 cm. Chúng nó còn chưa kịp nổ, đã bị nhiệt độ cao nung chảy thành nước thép màu đen.
Xích Nguyệt An không đi nhìn kẻ địch nổ súng, tay phải đeo bao tay mỏng màu đỏ, ‘Vù’ một tiếng, phun ra ngọn lửa hừng hực, tiếp đó ngưng thực, hình thành một thanh trường đao bên trong vàng tươi, tầng ngoài đỏ rực. Thanh đao này không giống vũ khí Hỏa sư khác ngưng tụ thành, liếc một cái có thể nhìn ra là lửa ngưng tụ, thanh đao này của Xích Nguyệt An, nhìn qua, chính là một cây đao thật sự.
Xích Nguyệt An nhảy một bước tới, ‘Ong’ một tiếng, trường đao đỏ rực vẩy ngược hướng lên trên.
Gió nóng ập vào mặt, Khấu Bắc Nguyệt đang nổi giận khôi phục bình tĩnh một chút, mã tấu giơ ngang trước người.
Xẹt xẹt!
Lưỡi đao của hai vũ khí ma sát, mã tấu trong tay Khấu Bắc Nguyệt nháy mắt đỏ như bàn ủi, trong một tiếng “Phành” trầm mà nhẹ, mã tấu đã gãy.
Khấu Bắc Nguyệt không kịp đau lòng đạo cụ hư hao, bày ra năng lực cận chiến Yêu mê hoặc nên có, thân hình ngửa mạnh ra sau, để lưỡi đao nóng rực vẩy ngược sát qua ngực bụng mình. Xích Nguyệt An cất bước lần nữa, đao lửa thu lại, sau khi vận lực ngắn ngủi, liền quét ngang lưng.
“Cộp cộp cộp...”
Tiếng bước chân dồn dập mà thanh thúy ập tới, giày khiêu vũ màu đỏ chạy như điên bay lên, hướng tới eo bụng đối phương cho ngay một bộ liên hoàn cước vừa nhanh vừa mạnh. Lấy thể trạng của Xích Nguyệt An, cũng bị đạp lảo đảo một cái, lưỡi đao lệch đi.
Xích Nguyệt An lui về phía sau một bước, trường đao tùy theo ý muốn thu nhỏ lại thành đoản đao, chém về phía giày khiêu vũ màu đỏ quỷ dị.
Vù!
Lưỡi đao thiêu đốt không khí, rõ ràng chém trúng đôi giày khiêu vũ kia, nhưng không khác gì chém vào không khí.
“Hả?” Vẻ mặt Xích Nguyệt An ngẩn ra, tựa như không ngờ được sẽ là kết quả như vậy.
Đúng lúc này, khuôn mặt hắn bao phủ khí đen, hai mắt đỏ rực, thô bạo và điên cuồng thay thế bình tĩnh cùng trầm ổn.
Lý trí nhanh chóng sa ngã, tư duy tràn đầy hỗn loạn, hắn ở trong hai ba giây, “lột xác” thành dã thú bị bản năng cùng cảm xúc chống đỡ. Ngay tại lúc thần trí hắn thác loạn, một lưỡi dao lập lòe ánh sáng lạnh, im lặng xuất hiện ở cổ hắn, cắt về phía động mạch cổ. Bóng dáng người đánh lén Trương Nguyên Thanh chợt hiện lên ở phía sau Xích Nguyệt An.
Ở trong một đám đạo cụ của Trương Nguyên Thanh, Súng Ngắn Bùng Nổ, Găng Tay Côn Đồ hai món đạo cụ nghề nghiệp Hỏa sư bị đào thải trước hết, chúng nó khẳng định không thể đối phó Hỏa sư cảnh giới Thánh Giả cùng nghề nghiệp. Lư Hương Cóc Trời thời gian bố trí trước quá dài, trường hợp thế này không dùng được.