Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 474 - 【Vip】 Dẫn Đường Dư Luận (2)

【VIP】 Dẫn đường dư luận (2) 【VIP】 Dẫn đường dư luận (2)

Dây leo to như cánh tay hoặc quật hoặc bổ, tiếng bốp bốp không dứt, trong thời gian ngắn đã mang hơn mười trị an viên quật ngã xuống đất.

Sở trưởng Lỗ liên tục lui về phía sau, bỗng sau lưng tê rần, hoảng sợ cúi đầu, thấy một sợi dây leo từ bụng dưới chui ra, dính máu tươi. Hắn đau đớn kêu thảm thiết.

Kết cục của trị an viên khác cũng không tốt hơn hắn, bị dây leo quật đứt gân gãy xương, đau tới mức ngay cả kêu thảm cũng không phát ra được.

“Mày dám thương tổn sở trưởng văn phòng cảnh sát, dám thương tổn trị an viên?”

Xích Nguyệt An thờ ơ lạnh nhạt khẽ nhíu mày, cười khẩy nói: “Người trẻ tuổi, bốc đồng là phải trả giá đắt.”

“Trị an viên cũng tốt, sở trưởng cũng tốt, khi tao mất hứng, ai ồn ào, tao liền làm thịt kẻ đó.” Linh Quân không cười tủm tỉm nữa cả người lộ ra sự âm trầm, hắn chậm rãi đi về phía Xích Nguyệt An, giọng điệu lạnh nhạt: “Xích Nguyệt An, tao từng thấy rất nhiều kẻ so với mày tàn nhẫn hơn ác độc hơn, nhưng người có thể khiến tao tức giận không nhiều lắm.”

Khi nói chuyện, thân thể Linh Quân bỗng nhiên bành trướng, áo ngắn tay rộng thùng thình rách toang, cánh tay, má lộ ra bên ngoài mọc ra lông rậm hoa văn đen vàng giao nhau, bàn tay rộng hơn dày lên, móng vuốt đen sì sắc bén bắn ra. Dép xỏ ngón rách toang, hai chân hóa thành chân sau của hổ.

Mũi hắn rộng ra, con ngươi màu nâu co lại, biến thành một đôi mắt dữ tợn màu hổ phách, lông đen trên trán hình thành một cái hoa văn chữ “Vương”. Chỉ hai ba bước, hắn liền biến thành một con hổ to lớn đứng thẳng hành tẩu, cao hai mét.

Con hổ to lớn hình người chậm rãi bổ nhào, chi trước chạm đất, trong cổ phát ra tiếng gầm nhẹ trầm hùng uy nghiêm, lao về phía Xích Nguyệt An.

“Thú vương?”

Xích Nguyệt An cũng không hoảng hốt, mọi người đều là Thánh Giả, chênh lệch sẽ không quá lớn, bao tay mỏng màu đỏ phun lửa, ngưng tụ thành một sợi roi dài màu vàng tươi.

“Bốp!”

Xích Nguyệt An vung cánh tay, quật về phía mãnh hổ chạy như điên mà đến.

Mãnh hổ đang chạy như điên tốc độ cao bắn sang trái, sợi roi dài vụt trượt, lưu lại trên mặt đất một vết nứt thật sâu.

“Bốp bốp bốp!”

Xích Nguyệt An ra sức vung cánh tay, quật một rồi lại một cái công kích hung ác.

Nhưng con hổ lớn vằn vện chợt trái chợt phải, nhanh nhẹn tránh đi từng lần quật, đột tiến đến trước người Xích Nguyệt An, chợt bổ nhào một cái.

Bộp bộp bộp... Xích Nguyệt An liên tục lùi mấy bước, cùng thu về sợi roi, để nó hóa thành một thanh kiếm thẳng.

Ngay sau đó, ngoài thân Xích Nguyệt An bùng nổ sóng nhiệt, khí tức kéo lên từng tầng một, thi triển “Kẻ Nổi Giận” lòng bàn chân hắn khựng lại một chút, không lui về nữa, cơ bắp trên chân bành trướng, thúc đẩy thân thể giống như đạn pháo bắn về phía mãnh hổ đang lao tới trước mặt.

Hắn biết đối phương là thú vương, có được năng lực hồi phục cường đại, nhưng Xích Nguyệt An không sợ lưỡng bại câu thương với nó.

Luận năng lực chữa trị, nội giáp Cam Lâm đủ để ngang hàng thú vương, mà Xích Diễm thần binh mang vào thuộc tính thiêu đốt, lại có thể ngăn chặn thú vương hồi phục. Lấy thương thế đổi thương thế, hắn không thiệt.

Đột nhiên, con hổ lớn vằn vện trước mắt, thân thể giống như cá không xương, bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo, cũng không ngừng kéo dài. Ngay sau đó, con hổ to lớn vằn vện hóa thành một con rắn to lớn vảy đen to như thùng nước.

Xẹt xẹt... Cây kiếm thẳng vốn nên đâm vào trái tim mãnh hổ, sát vảy lướt qua, chế tạo ra vết thương cháy đen. Mà đầu của con rắn lớn bắn ra, nhe răng nanh, cắn cổ Xích Nguyệt An.

Không xong... Xích Nguyệt An chưa bao giờ gặp thú vương chuyển hóa hình thái nhanh như vậy, bất thình lình, lập tức muốn tự bạo, bức lui con rắn khổng lồ. Nhưng mà, thân thể bỗng dâng lên một cơn mệt mỏi mãnh liệt, đôi tay có thể xé sống hổ báo không dùng được sức, đầu gối mềm nhũn, thế mà lại ngã ngồi xuống đất.

Trúng độc rồi.

Răng nanh con rắn khổng lồ ẩn chứa độc tố đáng sợ, thông qua phát cắn vừa rồi xé rót vào mạch máu, tê liệt thân thể.

“Ôi ôi!” Xích Nguyệt An trừng lớn đôi mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ không cam lòng.

Con rắn khổng lồ nhả miệng ra, đứng thẳng lên, vảy co về trong cơ thể, mọc ra hai chân, khôi phục hình người, bộ phận riêng tư bị lông rậm che.

“Thánh Giả cùng Thánh Giả, chênh lệch là rất lớn.”

Linh Quân cúi đầu trào phúng một câu, quay đầu nhìn về phía Lý Đông Trạch, nói: “Anh mang theo tên chết tiệt đi lấy chứng cứ.” Lý Đông Trạch gật gật đầu, xách lên Võ gia hôn mê bất tỉnh.

Linh Quân tiếp theo nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, nheo mắt nói: “Vụ án này tôi ra mặt thay cậu, nhưng cậu cuối cùng phải nghĩ trước, giải thích như thế nào với trưởng lão nguyên nhân làm bạn cùng nghề nghiệp tà ác.”

Tên rác rưởi này thật mạnh nha... Trương Nguyên Thanh còn đang trong chấn động.

Thánh Giả cấp 4 max kinh nghiệm, ở trước mặt hắn, yếu không nói nên lời. Hơn nữa, nhìn ra được, Linh Quân căn bản chưa thi triển toàn lực.

Bình Luận (0)
Comment