Trương Nguyên Thanh bỗng nhớ tới, mỗi lần nhìn thấy Vô Ngân đại sư, thanh âm hắn đều bao hàm đau đớn, như là đang đau khổ nhẫn nại cái gì.
Khó trách hắn muốn làm bạn thanh đăng cổ phật quãng đời còn lại, khó trách Tiểu Viên nói Vô Ngân đại sư không tiện ra tay. “Vậy thế nào mới có thể hóa giải ác niệm trong lòng?” Trương Nguyên Thanh nhíu mày nói.
“Giết chóc!” Phó Thanh Dương trầm giọng nói: “Yêu mê hoặc khát máu, Cổ vu sư âm độc, Huyễn thuật sư tà ác, cuối cùng đều phải quy về giết chóc. Mà một khi phá sát giới, nước lũ liền vỡ đê. Nhưng ở trước khi Vô Ngân mất khống chế, các trưởng lão phân bộ không muốn là địch với hắn, như vậy trả giá quá lớn, cho nên cần cậu theo dõi chặt chẽ.”
“Tôi đã rõ.” Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói.
Khi nói chuyện, đã đi hết cầu thang, trước mắt là một cánh cửa sắt màu đen, Phó Thanh Dương lấy ra thẻ gác cổng, đưa qua. “Xử lý xong hắn, theo tôi cùng nhau thẩm Xích Nguyệt An.” Hắn vẻ mặt bình thản nói.
Thẩm vấn Xích Nguyệt An? Cái này có cái gì phải thẩm vấn, trực tiếp tử hình nha... Trương Nguyên Thanh quét mở khóa cửa, đi vào phòng giam, dựa theo Phó Thanh Dương chỉ thị, tới trước cửa sắt gian thứ ba. Trong phòng nhỏ, thiếu niên sắc mặt tái nhợt, mày rậm mắt sáng, hơi suy yếu ngồi tựa ở trên giường, vẻ mặt bình tĩnh.
Có loại giác ngộ tâm nguyện đã xong, có thể thản nhiên chịu chết.
Thương thế của hắn đã được vị thú vương kia chữa lành, nhưng Khấu Bắc Nguyệt biết, cái chết vẫn như cũ không thể tránh né.
Rơi vào trong tay Ngũ Hành Minh, xử tử là lựa chọn duy nhất nhỉ, hợp pháp cùng tà ác thủy hỏa bất dung, hắn quả quyết không có đạo lý sống sót. Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên cúi đầu mà ngồi ngẩng đầu lên, thấy là Trương Nguyên Thanh, mắt sáng lên.
“Phân bộ các người xử trí Xích Nguyệt An như thế nào?” Hắn sốt ruột không chờ được muốn biết kết quả.
“Tử hình!” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Khấu Bắc Nguyệt như trút được gánh nặng, càng thêm có thể tiếp nhận vận mệnh của mình, “Không tệ, trên đường xuống suối vàng tôi còn muốn đón hắn. Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh nhớ rõ thay tôi hướng Tiểu Viên nói tiếng cảm ơn, cô ấy ở lúc tôi cô độc nhất tuyệt vọng nhất, đã tiếp nhận tôi, dẫn dắt tôi, bằng không, tôi có thể đã sớm sa ngã rồi. Với tôi mà nói, cô ấy như mẹ như chị gái, tôi rất cảm kích cô ấy.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Còn không?”
Khấu Bắc Nguyệt ngẫm nghĩ, nói: “Nhất định phải mang vụ án Xích Nguyệt An công khai, lên thời sự cái loại đó, như vậy bố mẹ tôi có thể nhìn thấy, bọn họ sẽ biết, con trai bọn họ, chưa bao giờ làm loại việc cầm thú đó, con trai bọn họ— vẫn luôn vì báo thù cố gắng sống sót.
Nói xong, nhớ tới chua xót cùng đau đớn trong hai năm qua, vị thiếu niên này bị thương nặng cũng chưa từng khóc lóc cầu xin tha thứ, hốc mắt ươn ướt, vẻ mặt đầy bi thương.
Trương Nguyên Thanh hỏi: “Còn không?”
“Hết rồi... Ừm, tiếp đó chính là cảm ơn anh, anh là — người tốt, tôi rất kính trọng anh.”
Khấu Bắc Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, khi nói câu này, mình thế mà không có chút xấu hổ cùng quẫn bách nào, đổi làm lúc bình thường, hắn là sẽ tuyệt đối không nói ra lời ra vẻ như vậy. Đại khái là con người sắp chết lời nói cũng thiện?
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, quét mở cửa nhà giam: “Được, nói xong rồi thì ra đi. Phân bộ Tùng Hải quyết định rộng lượng tha thứ cậu. Đến từ đâu, cậu trở về nơi đó đi. ? ? ? Khấu Bắc Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn
Trong lúc nhất thời, nhà giam lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Đại khái có hai ba giây, gương mặt Khấu Bắc Nguyệt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi: “Kính trọng con mẹ anh, anh đúng là tên khốn kiếp!”
Khu Sa Khẩu, bên đường.
Một gã đàn ông mặc quần bò, đội mũ lưỡi trai, đứng ở bên đường, vừa cảnh giác nhìn quanh, vừa nghe điện thoại.
“Xích Nguyệt An đã bị bắt, Đồng Tước lâu hắn kinh doanh bị chính phủ niêm phong rồi, người cũng đã rơi vào trong tay chính phủ. Hắn ở trước khi bị bắt, uy hiếp ngài cứu hắn, bằng không liền mang chuyện của ngài giũ ra hết.”
“Hắn bị nhốt ở nơi nào, vườn bách thú của Cẩu trưởng lão?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm nhàn nhạt.
“Xin lỗi, ta không nghe được, nhưng người là bị Linh Cảnh Hành Giả khu Khang Dương mang đi, bài đăng diễn đàn chính phủ, ngài hẳn là đã xem.”
“Ừm.”
“Có cần giết Nguyên Thủy Thiên Tôn hay không, tiểu tử này không biết thu liễm, đắc tội với người ta khắp nơi.”
“Ngươi giết không được. A, ta ngược lại rất có hứng thú đối với hắn. Xích Nguyệt An ta sẽ xử lý, ngươi tiếp tục ẩn núp.”
“Vâng.”
Khấu Bắc Nguyệt đi ở đầu đường rộn ràng đông đúc, cảm xúc trong lòng rất không phải.
Vừa mắng xong Nguyên Thủy Thiên Tôn, xấu hổ phát hiện trên người mình không có tiền, đành phải lắp bắp xin 20 tệ phí đi đường. Hắn tính ngồi xe bus quay về thành phố Kim Sơn. Hắn mở ra điện thoại di động, phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tiểu Viên.