Tiểu Viên gửi tin nhắn tới, hướng hắn bày tỏ cảm tạ, cùng đưa ra yêu cầu của Vô Ngân đại sư hỗ trợ tìm kiếm nghề nghiệp tà ác hướng thiện. Cái này thật ra là đang nói cho hắn, Vô Ngân đại sư coi hắn là người một nhà.
Về sau rốt cuộc có thể yên tâm thoải mái xin Vô Ngân đại sư giúp đỡ rồi, cho dù gặp được Ma Nhãn Thiên Vương, mình cũng có thể có sức tự bảo vệ mình, lại thêm thưởng hai ngàn điểm đạo đức, tuy khi mình làm việc này, chưa từng so đo ích lợi, nhưng tiền lời quả thật cao làm người ta vui mừng nha. Trương Nguyên Thanh vui sướng cảm khái.
Phó Thanh Dương bưng chén sứ lên, nhấp một ngụm trà, đứng dậy nói: “Vậy thì tốt, theo tôi đi thẩm vấn Xích Nguyệt An.”
Trương Nguyên Thanh vội đứng dậy, đuổi theo hắn, hai người dọc theo cầu thang song hướng đi xuống, một lần nữa quay về tầng hầm thứ nhất.
“Bách phu trưởng, ngài lần trước được Cẩu trưởng lão cho phép, là từng giết Bàng chấp sự phải không.”
Vừa rồi ở phòng khách thảo luận vấn đề Xích Nguyệt An, hắn mới biết được Xích Nguyệt An mấy năm qua vơ vét của cải hơn hai tỷ, hơn một nửa tài chính không rõ hướng đi, sau lưng nghi ngờ có con cá lớn hơn nữa.
Trương Nguyên Thanh càng có khuynh hướng trực tiếp giết chết Xích Nguyệt An hỏi linh hơn.
Nay hắn là Thần dạ du cấp 3, phối hợp chày Phục Ma, có thể thừa nhận hành giả hợp pháp cấp 4 ô nhiễm tinh thần.
“Đó là thời kì phi thường, tầm quan trọng của Chén Thánh Đọa Lạc cùng Ám Dạ Mân Côi, là Đồng Tước lâu có thể so sánh?” Phó Thanh Dương thản nhiên nói.
Ồ, điểm mấu chốt quy củ của chúng ta rất linh hoạt nha... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm nói: “Cậu ở trong lòng nói xấu tôi?”
Trương Nguyên Thanh thề thốt phủ nhận: “Không có không có! Bách phu trưởng, ngài cảm thấy Xích Nguyệt An có thể là công cụ vơ vét của cải của Chu gia hay không?”
“Không phải Chu gia.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói.
Không phải Chu gia?
Bách phu trưởng dáng người cao ngất tao nhã cất bước, giải thích:
“Chu gia hàng năm hướng Ngũ Hành Minh bán ra Sinh Mệnh Nguyên Dịch, có thể thu lợi hơn chục tỷ, còn chưa tính sản nghiệp khác của gia tộc, có thể kiếm tiền sạch sẽ, sao có thể vì chút lợi ích cực nhỏ đó, dính họa đầy người. Nhưng Chu gia là gia tộc lớn, phe phái nhiều như rừng, luôn có một số người sẽ vì kiếm tiền, luồn cúi đường ngang ngõ tắt.”
Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ: “Ngài là nói, vợ trước của Xích Nguyệt An?”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Cũng có khả năng Xích Nguyệt An là thành viên tổ chức khác, cái này thẩm xong mới biết được. Đáng tiếc, Hổ Phù đã đưa về tổng bộ. Mà đạo cụ phát hiện nói dối của tôi, tác dụng đối với Thánh Giả không lớn.”
Mặc kệ sau lưng là ai, đều phải lôi ra, phát rồ như thế, sao có thể buông tha! Trong lòng Trương Nguyên Thanh “cơn giận còn sót lại chưa tan” .
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi qua hành lang thật dài, hai bên là từng phòng giam, cuối cùng dừng lại ở cuối hành lang.
Xích Nguyệt An bị giam giữ ở trong phòng giam cuối cùng này.
Hắn vẫn mặc âu phục màu trắng, nhưng trải rộng vết nhăn cùng vết bẩn, mái tóc vuốt ngược hỗn độn rối tung, trên cổ hắn đeo gông gỗ, mắt cá chân quấn xiềng xích.
Suy yếu nằm tựa ở trên giường.
Gông gỗ cùng xiềng xích đều là đạo cụ, muốn trói buộc Thánh Giả có hơi miễn cưỡng, bởi vậy Linh Quân tiêm vào thêm cho hắn một liều độc tố sinh vật.
Đáng nhắc tới, đạo cụ là có thể bị mang vào linh cảnh, dưới trạng thái này, Xích Nguyệt An nếu vào phó bản, vậy chết chắc không thể nghi ngờ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Xích Nguyệt An lập tức quay đầu nhìn, không nhìn Phó Thanh Dương, mà đặt ở trên mặt Trương Nguyên Thanh.
Khuôn mặt vị Hỏa sư này hiện lên lửa giận cùng hận ý, gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Muốn nói người hận nhất là ai, không thể nghi ngờ là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Xích Nguyệt An thậm chế không hận tên Yêu mê hoặc kia, bởi vì tên kia là tiểu nhân vật, không nhấc lên nổi sóng gió, không uy hiếp đến mình.
Đều là vì Nguyên Thủy Thiên Tôn xen vào việc người khác, Đồng Tước lâu mới bị niêm phong, hắn cũng trở thành tù nhân.
“Tao vẫn tương đối thích bộ dáng kiêu ngạo cuồng vọng tối hôm qua của mày.” Trương Nguyên Thanh trào phúng: “Mày xem xem bộ dáng mày bây giờ, giống như một con chó.”
Hỏa sư tính cách nóng nảy nào chịu được trào phúng cùng khiêu khích như vậy, cái trán Xích Nguyệt An giận dữ nổi gân xanh, mắt cũng sắp trừng ra khỏi hốc mắt.
Hắn áp chế cơn giận trong lòng, đột nhiên cười nhạo nói:
“Mày lại có thể đắc ý được bao lâu, cấu kết nghề nghiệp tà ác, một mình tra án, cho dù mày là Nguyên Thủy Thiên Tôn, trưởng lão hội cũng sẽ không bỏ qua cho mày.”
Ở dưới cục diện không chết không ngừng của hợp pháp cùng tà ác, làm bạn với nghề nghiệp tà ác, là tội nặngtính chất cực kỳ ác liệt.
Nguyên Thủy Thiên Tôn không có bối cảnh, mặc dù công lao lớn nữa, cũng đừng mơ trốn tránh trách nhiệm.