Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 508 - 【Vip】 Khổ Nhục Kế (2)

【VIP】 Khổ nhục kế (2) 【VIP】 Khổ nhục kế (2)

Trưởng lão Xích Hỏa bang hừ lạnh nói:

“Cô vì sao phải biết? Cô tuy cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đi lại gần, nhưng hắn dù sao cũng là người của Ngũ Hành minh tôi. Chuyện gì cũng phải nói cho cô?” Hắn vừa nói xong, không biết có phải nghe lầm hay không, Chỉ Sát cung chủ giống như đang nghiến răng ken két.

Cẩu trưởng lão nói:

“Vậy cứ quyết định như thế, tôi sẽ thông báo Nguyên Thủy Thiên Tôn, để hắn ra mặt, các vị chờ đợi tin tức xấu đi.”

***

“Các trưởng lão muốn tôi ra mặt mời Vô Ngân đại sư hỗ trợ?”

Trong nhà, Trương Nguyên Thanh nghe điện thoại Phó Thanh Dương, cảm thấy ngạc nhiên.

Phó Thanh Dương lời ít mà ý nhiều nói: “Có vấn đề hay không?”

Trương Nguyên Thanh nhíu chặt lông mày:

“Nhưng anh cũng biết, Vô Ngân đại sư đấu tranh với tâm ma mọi lúc, một khi đánh ra chân hỏa, lệ khí dâng lên, rất có thể sẽ mất khống chế.” Đại lão cấp Chúa Tể, hẳn là cũng sẽ bốc hỏa.

Đấu tranh với tâm ma, chú ý là tâm bình khí hòa, rời xa bụi bậm cùng phân tranh.

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Chỉ là bảo hắn ra tay chế tạo ảo cảnh, không cần tham dự chiến đấu. Hơn nữa, các trưởng lão cùng Vô Ngân không có cơ sở tín nhiệm, hắn muốn tham dự vào, các trưởng lão cũng chưa chắc sẽ đáp ứng.”

“Tôi thử đi...”

Trương Nguyên Thanh không dám cam đoan.

Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh lập tức đeo khẩu trang “Kẻ Trầm Mặc” ra ngoài, mười phút sau, ngồi lên taxi tới thành phố Kim Sơn.

Trên xe, hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lâm vào trầm ngâm.

Lấy kế hoạch của các trưởng lão mà nói, nếu Vô Ngân đại sư chịu ra tay, giải quyết Ma Nhãn mười phần nắm chắc chín, nhưng vấn đề là, nhỡ đâu Vô Ngân đại sư không muốn ra tay thì sao? Mặt mũi Nguyên Thủy Thiên Tôn mình, đối với đại lão tu phật tựa như không quá hữu dụng.

Nhưng Ma Nhãn Thiên Vương là nhất định phải giải quyết, lẩn trốn là kế hoãn binh, không có khả năng kéo dài, sự tình liên quan tính mạng, không thể làm đà điểu được. Thực đến lúc mò tới cửa, mọi việc đều xong.

Lúc taxi sắp đến khách sạn Vô Ngân, trong lòng Trương Nguyên Thanh có chủ ý.

“Bác tài, dừng xe!”

Trương Nguyên Thanh hô.

Tài xế chưa dừng xe, “Còn chưa tới đâu.”

“Thêm cho bác năm mươi đồng tiền mặt, sẽ không thiếu tiền xe của bác.”

Tài xế đạp phanh, dừng xe ở ven đường: “Ngài đi mạnh khỏe!”

Trương Nguyên Thanh trả tiền xe, ra khỏi xe, tới chỗ yên tĩnh, thấy bốn bề vắng lặng, liền tháo khẩu trang Kẻ Trầm Mặc, lặng yên giấu đi thân hình. Tiếp theo, hắn hướng về phía khách sạn Vô Ngân nhấc chân chạy như điên.

Lúc này cách khách sạn Vô Ngân còn có hơn ba mươi km.

Lấy thể lực của hắn giờ này khắc này, bảo trì tư thái chạy nhanh chạy hết 30 km không khó, nhưng lấy trạng thái Dạ Du chạy hết, thì không dễ chịu nữa.

Khi Trương Nguyên Thanh đến ngoài khách sạn Vô Ngân, thể lực hao tổn bảy tám phần, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi giống như nước lũ tràn đê.

“Hồng hộc...”

Hắn ở khu không có người bên cạnh khách sạn hiện ra thân hình, dựa lưng vào tường, hai tay chống đầu gối, thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Mệt quá, một lần trước tới bên bờ cực hạn, còn là ở trong trấn Âm Dương... Trương Nguyên Thanh nuốt ngụm nước miếng, lại phát hiện trong miệng căn bản không có nước miếng cho hắn làm ướt cổ. Cứ như vậy nghỉ ngơi một hai phút, Trương Nguyên Thanh thất tha thất thểu vòng đến mặt trước kiến trúc, đẩy ra cửa thủy tinh của khách sạn Vô Ngân, lớn tiếng gọi:

“Tiểu Viên, cứu tôi...”

Trước quầy, Tiểu Viên đang cúi đầu nghịch điện thoại di động kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, thấy tình trạng thê thảm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhất thời sắc mặt biến đổi hẳn. Cô vội vàng vứt điện thoại di động, bước nhanh chạy tới, mày liễu dựng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp đằng đằng sát khí:

“Ai đả thương cậu?”

Trương Nguyên Thanh “khóc lóc kể lể” nói:

“Là Ma Nhãn Thiên Vương đáng chém ngàn đao kia, hắn rốt cuộc vẫn là tìm được tôi, đường đường Thiên Vương mặt dày khốn kiếp, thế mà lại ra tay đối với một tiểu nhân vật như tôi, nếu không có trưởng lão phân bộ ra tay cứu giúp, tôi chỉ sợ đã chết.”

Tiểu Viên khẽ nhíu mày, nghiến răng nói: “Con chó điên này.”

Cô dìu Nguyên Thủy Thiên Tôn hai chân như nhũn ra, ngồi xuống ở ghế nghỉ ngơi bên cạnh, nói: “Cậu đây là...”

“Tôi đây là vết thương cũ tái phát.”

Trương Nguyên Thanh giải thích một câu, vội chuyển chủ đề, nói: “Ma Nhãn Thiên Vương kia khinh người quá đáng, ài, Tiểu Viên à, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”

“Hắn đã ép cậu đến nước này?” Khuôn mặt trắng thuần của dì Tiểu Viên giăng kín ngưng trọng.

Trương Nguyên Thanh thừa cơ nói: “Các trưởng lão phân bộ tích cực chế định kế hoạch đối phó Ma Nhãn, nhưng một khâu trong đó xảy ra vấn đề, bọn họ cần một Huyễn Thuật Sư cường đại tham dự. Tiểu Viên, tôi muốn gặp Vô Ngân đại sư một chút.”

“Cậu muốn để Vô Ngân đại sư ra tay?” Tiểu Viên nhíu mày, chần chờ nói:

“Cậu biết ông ấy không tiện ra tay, hơn nữa, cái này trái với quy củ ông ấy định ra, Vô Ngân đại sư là trưởng giả rất để ý quy củ.”

Bình Luận (0)
Comment