Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 518 - 【Vip】 Anh Họ Buồn Rầu Thăng Chức (2)

【VIP】 Anh họ buồn rầu thăng chức (2) 【VIP】 Anh họ buồn rầu thăng chức (2)

Trương Nguyên Thanh xỏ dép bông đi vào phòng khách, một nhà năm người đang vây quanh bàn ăn hưởng dụng bữa sáng. Anh họ Trần Nguyên Quân cau mày, im lặng ăn bánh bao, bộ dáng tâm sự nặng nề.

Trương Nguyên Thanh nắm lên một cái bánh quẩy ngậm trong miệng, thuận thế ngồi xuống ở bên cạnh Giang Ngọc Nhị, trước mặt là cháo hoa bà ngoại sớm đã múc sẵn.

“Trứng vịt muối chia cháu một chút.” Hắn dùng móng giò cụng vào bả vai dì trẻ.”

“Nè!” Giang Ngọc Nhị đưa trứng vịt qua.

Trương Nguyên Thanh tiếp nhận, tập trung nhìn, cả giận nói:

“Dì cái người này, lòng đỏ trứng để dì vét sạch hết, quả trứng vịt muối này còn có thể ăn sao? ?”

Hắn nói xong, liền đi gắp toàn bộ lòng đỏ trứng trong bát của Giang Ngọc Nhị. Dì trẻ tay mắt lanh lẹ, ‘soạp’ một tiếng liền nuốt lòng đỏ trứng vào trong mồm, má phính lên, đắc ý nhìn hắn.

Trương Nguyên Thanh giận dữ, hai tay ‘bốp’ một cái vỗ vào má Giang Ngọc Nhị, lòng đỏ trứng liền ‘Phốc’ từ trong cái miệng nhỏ nhắn hồng hào phun ra.

Giang Ngọc Nhị tức phát khóc nói: “Mẹ, nó bắt nạt con, mẹ đánh nó giúp con.”

Ông ngoại đặt mạnh đũa xuống, nghiêm khắc nói:

“Đều đừng ăn nữa! Trưởng bối không ra bộ dáng trưởng bối, vãn bối không ra bộ dáng vãn bối, cả ngày quậy, một đám không có tiền đồ!”

Trương Nguyên Thanh và Giang Ngọc Nhị ngẩn ra, yên lặng rụt cổ, cúi đầu ăn.

Ông ngoại không có tâm tình ăn nữa, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ra ngoài đi tản bộ.

Chờ cửa chống trộm đóng lại, Trương Nguyên Thanh lập tức nhìn về phía bà ngoại:

“Làm sao vậy ạ? Ông ngoại cũng đến tuổi mãn kinh?”

Bà ngoại trở tay ký đầu cháu ngoại một cái.

Anh họ Trần Nguyên Quân ăn bánh bao, giọng điệu bình tĩnh ∶

“Không có gì, chỉ là chuyện thăng chức thất bại, người nọ ông ngoại tìm nói, Tùng Hải kế tiếp muốn nghiêm tra kỷ luật, đang đầu sóng ngọn gió, không tiện vận hành thao tác. Ai cũng không muốn vì chút ích lợi đó, ở thời điểm mấu chốt này vẽ rắn thêm chân, sợ lao đầu vào ngọn giáo.” Dừng một chút, hắn nói:

“Cũng là bởi vì người cất nhắc chức vị chưa tới, muốn vận hành thao tác phải tặng lễ, nếu là chức vị cao, nguyện ý đề bạt anh, thật ra cũng chỉ chuyện một câu nói.”

Hắn giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt trầm ổn như trước đây, nhưng lông mày chữ Xuyên nhíu lại theo thói quen.

Biểu ca là có suy nghĩ sự nghiệp có lý tưởng, đương nhiên hy vọng tiến thêm một bước, chẳng qua trong lòng thất vọng cùng bất đắc dĩ, không cần thiết biểu lộ ở trước mặt cô trẻ cùng biểu đệ, tăng phiền não cho bọn họ mà thôi.

Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách ông ngoại tâm tình không tốt, dùng lời của cậu để nói, con ta là truyền nhân của cha ta, cháu trai ta là truyền nhân của ta, cháu trai nhất định có tiền đồ hơn con ta.

Ông ngoại bởi vì tính tình thà gãy chứ không cong, con đường quan trường có hạn, làm tới cảnh sát trưởng đã đến điểm cuối rồi, mấy chục năm cũng khó tiến thêm nửa bước, bởi vậy gửi gắm lý tưởng của mình ở trên người cháu nội Trần Nguyên Quân, coi hắn là y bát truyền nhân. Bây giờ biểu ca bỏ lỡ một lần cơ hội thăng chức tuyệt hảo, một lần sau, đại khái phải đợi năm năm, thậm chí lâu hơn nữa.

Dựa theo kinh nghiệm của ông ngoại, trước 30 tuổi không thể trở thành trưởng, như vậy vị trí sở trưởng cơ bản liền vô duyên. Trước 40 tuổi không thể thành sở trưởng, vào tổng cục an ninh Tùng Hải càng không có khả năng.

Trương Nguyên Thanh nghĩ ngợi một chút, nói:

“Em quen biết một người bạn, bạn của người bạn đó của em, chính là làm việc ở tổng bộ văn phòng cảnh sát, nếu không em đi nhờ quan hệ một chút?”

Trần Nguyên Quân dở khóc dở cười: “Nguyên Tử, đây không phải chuyện mời khách ăn cơm, nói vài câu có thể thành.”

Quan hệ sinh viên thường thường không liên lụy ích lợi, không liên lụy ích lợi, liền ý nghĩa giao tình nông cạn, không xử lý được loại việc lớn này.

Bà ngoại nâng đũa, gõ bát cháu trai, tức giận nói: “Ăn cơm của mày đi, đừng quan tâm linh tinh.

Có rảnh thăm mợ mày chút, tâm tình mợ mày không tốt, mày đi nó sẽ vui vẻ.”

Bản lãnh dỗ người khác của Nguyên Tử, bà ngoại vẫn là rất tin tưởng.

Trương Nguyên Thanh không nói gì, ăn xong bữa sáng, gọi xe tới văn phòng cảnh sát khu Khang Dương. Bên cửa kính xe, hắn vừa tán gẫu đề tài mặn với Quan Nhã, lại vừa nhắn tin không dứt với Tiểu Viên.

Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Dì Tiểu Viên, thi đấu lôi đài sắp bắt đầu, tôi muốn săn một gã Yêu Mê Hoặc, cấp 3.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Nghe nói, Ma Nhãn Thiên Vương đã bị các trưởng lão nhốt lại rồi, cuối cùng có thể quang minh chính đại ra ngoài rồi, chị Quan Nhã, buổi tối cùng nhau dùng bữa đi.”

Dì Tiểu Viên Ma Pháp: “Vu Cổ Sư cùng Huyễn Thuật Sư không được?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Chị (ngươi) ngực to, chị nói cái gì chính là cái đó, đêm nay đội 2 chúng ta cùng nhau liên hoan, tôi mời khách. Buổi tối muốn thuê phòng học tập kỹ thuật lẫn nhau một chút hay không, hề hề.”

Dì Tiểu Viên Ma Pháp: ? ? ?

Bình Luận (0)
Comment