Miệng núi lửa, Trương Nguyên Thanh nhìn Khương Tinh Vệ mượn dùng quả cầu lửa lơ lửng ở giữa không trung, lần lượt thi triển Hỏa Hành, ép Triệu Thành Hoàng chật vật không chịu nổi. Mà Âm Thi từng lần ý đồ vồ tới kẻ địch, đều chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô hóa thành lửa biến mất. Hắn cảm khái nói: “Chiến lược rất thông minh, như vậy có thể hữu hiệu tránh một đánh hai, nhưng quá tiêu hao thể lực. Trái lại Triệu Thành Hoàng, nhìn như chật vật, nhưng mỗi lần đều có thể tránh đi, tiêu hao không lớn.”
Hắn đang có ý thức tiêu hao thể lực của Tinh Vệ, rất nhanh sẽ phản kích.
Lúc này, Khương Tinh Vệ tấn công lâu không có kết quả, không thi triển Hỏa Hành đuổi giết Triệu Thành Hoàng nữa, mà là như con báo nhỏ chạy về phía Âm Thi, nghiêng đầu tránh đi cú đấm thẳng của nó, túm chặt cánh tay của nó, kéo mạnh, ý đồ kéo nó xuống hồ dung nham. Cách nghĩ của cô rất rõ ràng, phân hoá kẻ địch, lần lượt đánh tan.
Đã không giải quyết được Triệu Thành Hoàng, vậy giải quyết Âm Thi.
Âm Thi này lúc còn sống tuy là Hỏa Sư, có kháng hỏa cường đại, nhưng dù sao đã mất đi đại bộ phận kỹ năng của Hỏa Sư, Khương Tinh Vệ tự tin có thể ở trong dung nham xử lý kẻ địch, mà Triệu Thành Hoàng thân là Thần Dạ Du, không có khả năng nhảy vào đáy hồ. Đúng lúc này, bả vai Khương Tinh Vệ đột nhiên trầm xuống, hít thở bắt đầu hỗn loạn, tay chân sau đó bủn rủn vô lực.
Bắt lấy cơ hội này, Âm Thi nơi xa đạp nứt cột đá, giống như đạn pháo lao tới.
Bốp bốp bốp! Nắm tay thiêu đốt ngọn lửa, đập tới một rồi lại một lần, nhấc lên sóng khí nặng nề.
Khương Tinh Vệ như là võ sĩ đấm bốc trên lôi đài ở vào hoàn cảnh xấu, dựng thẳng hai cánh tay đón đỡ, thừa nhận một lần lại một lần công kích cuồng bạo, vài lần cô muốn thi triển Hỏa Hành thoát thân, nhưng lửa vừa dâng lên, đã bị đánh gãy. Sắc mặt cô tái nhợt đi mắt thường có thể thấy được, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng hung tàn, càng lúc càng giận dữ, lửa giận từng chút một tích tụ.
Ngoài sân, chỉ có Thần Dạ Du có thể nhìn thấy, nằm úp sấp trên bả vai Khương Tinh Vệ là một oán linh môi đen sì mắt trắng dã, chính là nó đang cướp đoạt tinh khí của Khương Tinh Vệ.
Hành giả không phải Thần Dạ Du chỉ có thể suy đoán Triệu Thành Hoàng đã sử dụng linh phó.
Năng lực của linh phó này giống với oán linh bám trên vai ở miếu sơn thần, là oán linh bám trên vai phiên bản tăng mạnh, Triệu Thành Hoàng hẳn là không chỉ một oán linh nhỉ, chỉ xem Tinh Vệ có thể ép hắn ra càng nhiều con bài chưa lật hơn hay không. Trương Nguyên Thanh nhìn không dời mắt.
Nói từ trước mắt, Tinh Vệ công kích tuy hung tàn, nhưng thật ra không chạm tới Triệu Thành Hoàng.
“Rắc!”
Rốt cuộc, ở dưới thế công như mưa rào của Âm Thi cấp 4, cánh tay Khương Tinh Vệ truyền đến tiếng gãy xương. Cũng chính là lúc này, Triệu Thành Hoàng biến mất.
Khán giả ở miệng núi lửa nín thở tập trung tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm trong sân.
Rất hiển nhiên, vị nhân vật thiên tài top 1 này, ẩn nhẫn hồi lâu, rốt cuộc thi triển kỹ năng của Thần Dạ Du, cuối cùng ra tay rồi.
Một giây sau, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, dung nham nóng rực bay lên không trung, vọt lên cao ba bốn mét, núi lửa đã phun trào.
Cách Khương Tinh Vệ hai ba mét, Triệu Thành Hoàng chịu công kích chật vật rời khỏi trạng thái Dạ Du, ngoài thân bao phủ một tầng vầng sáng màu vàng, đẩy ra dung nham bao phủ trời đất.
Cùng lúc đó, lửa giận của Khương Tinh Vệ tích góp đến cực hạn, nương dòng dung nham phun trào này, bùng nổ toàn bộ.
Thân thể mảnh khảnh của cô bùng nổ ra lực lượng so với dung nham phun trào càng cuồng bạo hơn, mái tóc đỏ của cô dựng thẳng lên từng sợi, ở sâu trong đôi mắt của cô, như có lửa thiêu đốt.
Trương Nguyên Thanh nghe thấy Quan Nhã bên cạnh kinh ngạc nói:
“Bạo Nộ Giả?”
Nơi xa, chỗ gần, trong đám khán giả cũng truyền đến kinh hô tương tự.
Bạo Nộ Giả, kỹ năng thương hiệu của Hỏa Sư cảnh giới Thánh Giả? Hắn ngẩn ra một phen, sau đó kinh hỉ một phen. Cái này có thể bức ra con bài chưa lật của Triệu Thành Hoàng rồi nhỉ.
Mái tóc đỏ của Khương Tinh Vệ không gió tự động, giống như tảo biển từng sợi tản ra, giữa mái tóc màu lửa đỏ lơ lửng nguyên tố lửa dạng hạt.
Mà ngoài thân thể của cô bao phủ một kết giới hình cầu, tầng ngoài kết giới là hạt màu đỏ vận động tốc độ cao, va chạm, bên trong là không khí vặn vẹo.
Lúc này Khương Tinh Vệ tựa như biến thành một người khác, từ cô gái tùy tiện mê chiến đấu, biến thành nữ thần khống chế lửa, uy nghiêm mà bạo lực.
“Rắc rắc...”
Cánh tay cong gãy của cô phục hồi như cũ, oán linh ở bả vai cô phát ra tiếng thét chói tai thê lương, tựa như chịu tổn thương trình độ nhất định, nhưng vẫn gắt gao bám lấy thân thể cô gái, liên tục cướp lấy tinh khí của cô.
Vì mệnh lệnh của chủ nhân đánh bạc tất cả, là tố chất cơ bản nhất của linh phó.