“Thật không dễ gì tìm được một gã Lý Hiển Tông, cũng coi như đã có đồng bạn. Thẳng đến lúc ta tìm hiểu ngươi...”
Ánh mắt Ma Nhãn Thiên Vương bỗng nhiên nóng rực, nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, người tuân thủ kỷ cương pháp luật có rất nhiều, nhưng nguyện vì đạo nghĩa đánh bạc tính mạng vô cùng hiếm có, mà nguyện ý vì đạo nghĩa đánh bạc tính mạng, lại có năng lực này, hơn nữa có được tiềm lực cường đại, ngươi là kẻ duy nhất ta từng gặp. Nguyên Thủy Thiên Tôn, đi theo ta, cùng ta thanh tẩy thế giới đi, thế giới này bị bệnh, nó cần trị liệu.”
Hơn nửa đêm tìm tới đây, chỉ vì xúi giục mình? Nghe đến đó, Trương Nguyên Thanh đã cảm thấy hoang đường, lại cảm thấy đây là chuyện Ma Nhãn sẽ làm ra.
Hắn rất muốn trào phúng đối phương bệnh thần kinh, nhưng nhìn vẻ mặt phấn chấn, ánh mắt nghiêm túc, khi nói tới thanh tẩy thế giới, cuồng nhiệt như kẻ tử vì đạo của Ma Nhãn, Trương Nguyên Thanh trầm mặc.
Người như vậy có lẽ là bệnh thần kinh, hoặc là đáng chết, nhưng không nên bị trào phúng. Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, nói:
“Ma Nhãn Thiên Vương, ta và ngươi tư tưởng không giống nhau. Ông ngoại ta từng nói, mười quan viên chín kẻ tham, một tên sót lại tham đủ rồi. Làm quan, ở trong thể chế, mở công ty, ở xí nghiệp lớn làm lãnh đạo... Phàm là trong tay có quyền, ai sẽ không tham chứ, ai sẽ không mưu lợi cho bản thân. Tham mới là bản tính con người, không tham, ngược lại là trái nhân tính. Trên đời này thánh mẫu chỉ tồn tại ở trên Internet, trong hiện thực người người đều hận không thể chỗ tốt khắp thiên hạ đều thuộc về hắn. Cho nên, chúng ta phải nhìn thẳng vào bản tính nhân loại, nhìn thẳng vào mặt âm ám của nó. Trừng ác dương thiện, đồng thời cũng cần hòa nhập vào nó.
“Tư tưởng của ngươi quá cực đoan rồi, thế giới trong lý tưởng của ngươi, là thanh tẩy thế giới sao? Không, là giết sạch cả nhân loại.”
“Cho nên?” Ma Nhãn nhìn chằm chằm hắn.
“Cho nên ta không có khả năng trở thành người chung đường với ngươi.” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Ma Nhãn Thiên Vương trầm mặc, cách hồi lâu, hắn mới thong thả mở miệng:
“Ta đã hiểu cách nghĩ của ngươi, như vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta muốn nguyền rủa ngươi, có một ngày, khi ngươi kiến thức được nhân tính âm u, khi oan khuất của ngươi không thể mở rộng, khi công nghĩa bị cường quyền bức bách, khi kẻ yếu trở thành dê cừu, ta nguyền rủa ngươi, trở nên giống với ta.”
Trong thanh âm trầm thấp, ngực Trương Nguyên Thanh chợt đau xót, giống như có một cái tay vô hình hung hăng nắm lấy trái tim.
“Vù vù!”
Ngay lúc này, hai sợi dây leo lao tới, cuốn lấy Trương Nguyên Thanh, tản mát ra vầng sáng xanh biếc nhu hòa nhưng cường thịnh. Vài giây sau, dây leo lùi về, trong thân cây long nhãn truyền ra thanh âm ngưng trọng của Cẩu trưởng lão:
“Không có nguyền rủa, cũng không phải mê hoặc, Ma Nhãn, ngươi đã làm cái gì?”
Ma Nhãn cười tươi: “Ta cái gì cũng chưa làm, lời của ta, chỉ hữu dụng đối với người tư tưởng giống nhau.”
Hắn nhìn thật sâu về phía Trương Nguyên Thanh, nhếch miệng cười nói: “Mục đích của ta đã đạt thành, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi cuối cùng sẽ cùng ta, đi ở trên con đường giống nhau.”
Đệch! Trương Nguyên Thanh không nói hai lời, triệu hồi ra chày Phục Ma, hung hăng đâm xuống đùi.
Hào quang dữ dội bùng nổ, con ngươi của hắn sáng lên ánh vàng rực. Ngay sau đó, ánh sáng vàng tan đi, Trương Nguyên Thanh mặt đầy nghi hoặc, Cẩu trưởng lão không nói sai, hắn chưa bị nguyền rủa, chưa bị mê hoặc, thân thể và linh hồn chưa chịu bất cứ ảnh hưởng xấu nào tới bên ngoài. Đoạn lời đó của Ma Nhãn, giống như chỉ là tuyên ngôn bình thường, không có ý nghĩa thực tế.
Nhưng tim của mình vì sao sẽ đau? Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
“Đừng chơi trò thông minh vặt nữa.” Giọng điệu Cẩu trưởng lão mang chút không vui truyền đến: “Ma Nhãn, ngươi nên hoàn thành hứa hẹn của mình rồi.”
“Đương nhiên!” Ma Nhãn nhếch khóe miệng, vẻ mặt đầy vui vẻ: “Bổn tọa nói chuyện giữ lời, ta sẽ mang tin tức vụ án Sở gia diệt môn biết được nói cho ngươi.”
Dừng một chút, hắn nói:
“Năm đó dẫn giáo chúng diệt Sở gia, là Diệt Tuyệt cùng Quỷ Đao, bọn họ là phụng lệnh Tu La.”
“Thế mà là Tu La?” Giọng điệu Cẩu trưởng lão trở nên ngạc nhiên, “Tu La vì sao muốn tiêu diệt Sở gia?”
Tu La là người mạnh nhất nghề nghiệp tà ác, cũng được nghề nghiệp tà ác thổi phồng là hành giả số một linh cảnh. Người này lánh đời nhiều năm, ít khi xuất hiện. Sở gia tất nhiên là linh cảnh thế gia, nhưng muốn nói Tu La chỉ tên nói họ diệt Sở gia, hoàn toàn không hợp lý.
Ma Nhãn bật ra tiếng “Hắc” nói: “Đương nhiên là Ám Dạ Mân Côi muốn tiêu diệt Sở gia, mục đích thật sự của Ám Dạ Mân Côi, là muốn cướp lấy món đạo cụ loại quy tắc kia của Sở gia, nó có tác dụng gì, không cần ta nhiều lời nhỉ?”
Cẩu trưởng lão trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Hồi sinh. Ám Dạ Mân Côi muốn hồi sinh ai?”
Không đợi Ma Nhãn trả lời, Cẩu trưởng lão đã nghĩ ra: “Hồi sinh thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi.”
Hắn đã hiểu, khó trách Ma Nhãn nói, trước Sở gia diệt môn, Ám Dạ Mân Côi là không có thủ lĩnh.