Triệu Thành Hoàng thu hồi ánh mắt, nhíu mày nói: “Đừng nói nhiều lời thừa nữa, bắt đầu đi.”
Dứt lời, hắn mặc đồng phục nhân viên trị an mở ra túi công văn mang theo bên người, lấy ra một phần văn kiện, vừa đọc vừa tuyên bố:
“Người hiềm nghi phạm tội Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu là người viết hộ của giáo sư Lý, bởi vì không cam lòng bị đuổi việc, liền ở ba giờ chiều hôm qua đến gặp giáo sư Lý, ý đồ thuyết phục hắn tiếp tục hợp tác.
“Bởi giáo sư Lý không đồng ý, liền xảy ra tranh cãi với ông ấy, tiếp đó xung đột, dưới cơn giận dữ, dùng dao gọt hoa quả trên bàn giết hại ông ấy. Bản thân thì bị giáo sư Lý trước khi chết dùng gạt tàn đập trúng gáy mà ngất.
“Vợ giáo sư Lý giảng bài xong trở về nhà, phát hiện chồng đã chết cùng cậu đang hôn mê.”
Hắn đọc xong nội dung văn kiện, ánh mắt ném về phía Trương Nguyên Thanh trở nên sắc bén:
“Chứng cứ hiện trường: Trên dao gọt hoa quả có vân tay của cậu; ảnh chụp vết thương sưng lên trên gáy cậu.”
Triệu Thành Hoàng từ trong kẹp văn kiện, theo thứ tự rút ra báo cáo kiểm nghiệm tương quan, đưa cho người hiềm nghi phạm tội Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trong quá trình này, tuyển thủ khác không nói gì, bình tĩnh ở bên xem, xem Nguyên Thủy Thiên Tôn ứng đối như thế nào.
Trầm mặc quan sát giống với bọn họ còn có Người quan sát ngoài sân.
Giác đấu trường lúc này, yên tĩnh giống như rạp chiếu phim, mọi người đều trầm mê vào kịch tình, quên nói chuyện.
Thì ra tình huống vụ án là như thế... Trương Nguyên Thanh nghe rất cẩn thận, làm rõ tình huống xảy ra vụ án, cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng nhiệm vụ nhắc nhở:
“Đinh! Ngài cần ở trong mười phút chứng minh mình không phải hung thủ giết người. Đếm ngược bắt đầu.”
Mình cần phủ định là vân tay ở dao gọt hoa quả cùng vết thương sưng trên gáy. Vân tay trên dao gọt hoa quả là sự thật đã định, muốn phủ định, phải có lí do hợp tình hợp lý.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trương Nguyên Thanh nhanh chóng nhập vai, nói: “Xin hỏi nhân viên trị an Triệu, hiện trường xảy ra vụ án có bị phá hỏng hay không?”
Triệu Thành Hoàng bình thản nói: “Trừ lúc thăm dò lấy chứng cứ mang đi vật chứng, tất cả giữ lại bộ dáng lúc ban đầu.”
Trương Nguyên Thanh lại nói: “Ở trước khi tôi chứng minh mình trong sạch, tôi muốn xem báo cáo kiểm tra hiện trường.”
Hắn cần nghiệm chứng một sự kiện, mới có thể tự chứng minh trong sạch.
Nhưng báo cáo điều tra hiện trường là một bộ phận trong quá trình nhân viên trị an tra án, thuộc về lưu trình công tác, không thuộc về một trong những chứng cứ lần này liệt kê ra.
Thiên Hạ Quy Hỏa lắc đầu từ chối: “Trừ chứng cứ, chúng tôi không có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của cậu, bao gồm cáo cáo điều tra hiện trường.”
Trương Nguyên Thanh không quan tâm hắn, nhìn về phía Triệu Thành Hoàng, cười nhạo nói:
“Đương nhiên, nhân viên trị an Triệu hoàn toàn có thể từ chối, dù sao tôi mạnh như vậy, bất cứ tiện lợi nào, đều có thể để tôi lật ngược thế cờ, các người sợ hãi, tôi hiểu rồi!”
Triệu Thành Hoàng khẽ nhíu mày, “Phép khích tướng vụng về.”
Vung tay liền mang tư liệu điều tra hiện trường bao gồm ảnh chụp và văn tự ghi lại ném qua.
“Này, cậu...” Thiên Hạ Quy Hỏa hô lên một tiếng ngắn ngủi, vẻ mặt giận dữ.
Phép khích tướng tuy vụng về, nhưng có hiệu quả nha... Trương Nguyên Thanh cười lên, vì tiết kiệm thời gian, hắn nhanh chóng lướt qua báo cáo thi thể, vân tay các bộ phận, trọng điểm kiểm tra vật lưu lại hiện trường.
Nửa phút sau, hắn trả lại báo cáo, bắt đầu biện hộ cho bản thân:
“Thật ra, tôi là một người cận thị năm trăm độ. Mọi người đều biết, cận thị năm trăm độ, sau khi tháo kính mắt, thế giới là một mảng mô hồ. Hiện trường không có mảnh vụn tấm kính còn sót lại, trong báo cáo điều tra cũng không có, cũng chính là nói, tôi là ở trước khi đến gặp giáo sư Lý, vô ý làm vỡ mắt kính.
“Không có kính mắt, tôi giết người như thế nào đây?”
Trương Nguyên Thanh mở ra túi công văn, lấy ra kính mắt vỡ, triển lãm cho mọi người thấy.
Chiếc kính này, gọng kính bên trái trống rỗng, gọng kính bên phải còn giữ lại tấm kính, nhưng cũng trải rộng vết rạn.
Âm Si ‘hừ’ nói: “Không có kính, cũng không trở ngại cậu giao đấu với người chết, cùng sử dụng dao gọt hoa quả giết chết hắn, cận thị không có nghĩa là người mù. Cái này không thể trở thành chứng cứ vô tội của cậu.”
“Không thấy rõ sự vật, cùng có thể giết người hay không là hai việc khác nhau.” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, nói:
“Nhưng, dấu vết giao đấu hiện trường có thể chứng minh tôi không giết người.”
Tôn Miểu Miểu truy hỏi: “Làm sao nhìn ra?”
“Nếu tôi động sát tâm đối với giáo sư Lý, nhưng lúc này, kính mắt của tôi lại hỏng, nhìn cái gì cũng rất mơ hồ, vậy tôi sẽ lặng lẽ giấu dao, tìm một cơ hội đánh lén hắn, một đòn mất mạng, tôi tuyệt đối sẽ không giao đấu với hắn, bởi vì tôi không thấy rõ sự vật, chưa chắc có thể đánh thắng đối phương.” Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói:
“Cho nên, dấu vết giao đấu trong phòng sách, chính là chứng cứ chứng minh tôi vô tội.”