Tôn trưởng lão nhỏ giọng nói: “Các minh chủ thật đúng là xấu, biết rõ trong top 8 không có Thám Báo, cứ phải thiết kế loại nội dung này, quá nửa là chủ ý của nữ nguyên soái, trong top 8 không có một Thám Báo nào, cô ấy hẳn là rất bất mãn.”
Hồng Anh trưởng lão nói:
“Vậy chẳng phải là ngay cả một thành viên Bạch Hổ binh chúng cuối cùng cũng đào thải rồi?”
Tôn trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu: “Nữ nguyên soái lần này là tự nâng tảng đá đập chân mình.”
Lời này của ông bảo tôi tiếp như thế nào? Hồng Anh trưởng lão cười lắc đầu, tiếp tục “xem cuộc chiến”.
Lúc này, trên khán đài nhắc tới nhiều nhất là “Bốn phút”, “Thám Báo nào đến giảng giải một chút”, “Nguyên Thủy Thiên Tôn bây giờ trong lòng nghĩ khẳng định là đề bài này quá khó ta không biết làm.”
Trận đấu xem đến nơi đây, mọi người cũng xem hiểu rồi.
Vụ án giết người cửa ải này, khảo nghiệm không phải năng lực tra án phá án, là khảo nghiệm người hiềm nghi có thể ở trong thời gian ngắn nhất, căn cứ tin tức đã có, nhanh chóng phục hồi chân tướng, tìm ra đường cầu sinh hay không.
Dứt bỏ vụ án lớp áo ngoài này, bản chất chính là khảo nghiệm Linh Cảnh Hành Giả khi ở trong phó bản gặp được nguy cơ sinh tử, có thể kịp thời phá giải khốn cục, tìm được đường sống hay không.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhân vật từng vượt qua phó bản cấp S như vậy, tựa như cũng bất lực rồi.
Trong phòng 404, Thiên Hạ Quy Hỏa vẫn đang tiếp tục lời rác rưởi.
Trương Nguyên Thanh không nhìn đối phương lải nhải, dưới Kính Mắt Người Quan Sát suy luận thêm vào, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, hắn lướt qua toàn bộ chi tiết một lần, bỗng nhiên nghĩ đến một chỗ không hợp lý.
Hung thủ là không có khả năng biết hắn sớm đến bái phỏng.
Hắn là người viết hộ của giáo sư Lý, giáo sư Lý ngoài dạy học kiêm sáng tác, là tác gia rất có danh tiếng, tìm người viết hộ loại chuyện này không vẻ vang gì, giáo sư Lý không có khả năng truyền bá ra ngoài lần gặp mặt này. Sau khi nghĩ thông điểm ấy, Trương Nguyên Thanh bừng sáng rộng mở.
Thì ra là như thế, mình đã lâm vào trong quán tính tư duy, hung thủ cũng không phải muốn vu oan mình, cũng không phải nấp ở trong phòng.
Trên mặt Trương Nguyên Thanh lộ ra nụ cười: “Các thám tử ngu xuẩn, để tôi tới nói cho anh, hung thủ rốt cuộc nấp ở nơi nào.”
Thiên Hạ Quy Hỏa nhíu mày: “Hung thủ nấp ở nơi nào?”
Trương Nguyên Thanh lui về phía sau hai bước, chỉ hướng giường đơn góc phòng sách, nói: “Các người xem nơi này!”
Mọi người nghe vậy, đều cúi người quan sát, nhìn thấy khu vực giữa gầm giường có dấu vết bị lau đi, mà bụi đọng xung quanh vẫn còn nguyên.
Tựa như ở trước đó không lâu, có người chui tới gầm giường, thân thể lau đi tro bụi.
Viên Đình giật mình, “Cậu là nói, hung thủ lúc ấy nấp ở gấp giường?”
Không đợi Trương Nguyên Thanh nói chuyện, Tôn Miểu Miểu liền phủ định suy luận của hắn:
“Không có khả năng, nếu hung thủ nấp ở gầm giường, giáo sư Lý ở cùng một phòng sẽ không biết tình huống? Nếu giáo sư Lý biết tình huống, vậy hắn cùng hung thủ lại là quan hệ thế nào, dễ dàng cho phép một người muốn giết mình nấp ở gầm giường.”
Trương Nguyên Thanh không khỏi nhìn cô em mặt dễ thương này một cái, cô gái này rất thông minh, nếu đi theo mạch suy nghĩ của cô nghiệm chứng, vậy hắn còn cần chứng minh quan hệ của hung thủ cùng giáo sư Lý, nhưng đây là điều không có khả năng, sẽ làm suy luận lâm vào nút thắt, bởi vì thiếu manh mối.
Trương Nguyên Thanh có mạch suy nghĩ của mình, không chút dao động, cười nói:
“Tôi cũng không nói nấp ở gầm giường là hung thủ, nấp ở gầm giường, là giáo sư Lý. Ồ, hắn không phải tự mình nấp vào, mà là hung thủ nhét vào.”
Hung thủ nhét vào? Các tuyển thủ ngẩn ra, Triệu Thành Hoàng bình tĩnh nói: “Vậy người hiềm nghi ở trong phòng nhìn thấy là ai?”
“Đương nhiên là hung thủ!”
Trương Nguyên Thanh giơ lên điện thoại di động trong tay, bật sáng màn hình: “Mời xem đoạn video này.” Mở ra video, nhắm màn hình điện thoại di động vào mọi người.
Vì tiết kiệm thời gian, video phát đến “Tôi đối với bản thảo của cậu đã không có hứng thú.” liền bị tạm dừng.
Trương Nguyên Thanh nhìn các thám tử như có chút suy nghĩ, nói:
“Giáo sư Lý người hiềm nghi nhìn thấy chính là hung thủ, cho nên hắn phải ở ban ngày ban mặt kéo rèm, lại đeo khẩu trang, mà tôi bởi vì kính hỏng, thị lực mơ hồ, không thể phát hiện giáo sư Lý là giả, bởi vậy để hắn che trời qua biển.”
Tôn Miểu Miểu nhíu mày:
“Không đúng, hung thủ không có khả năng biết trước kính của anh hỏng, tầm nhìn mơ hồ, hắn làm sao dám khẳng định anh nhất định không nhìn thấu được?”
“Đeo khẩu trang quả thật có thể là cảm mạo, kéo rèm cũng có liên quan với sở thích, anh cận thị cao độ không thấy rõ, không thể đại biểu giáo sư Lý lúc đó chính là hung thủ. Tro bụi dưới gầm giường cũng có thể là nguyên nhân khác lau đi.”
“Giả thiết của ngươi rất lớn mật, nhưng đều là phỏng đoán, không có chứng cứ.”