Viên Đình có chút phiền muộn phun ra một hơi, nói:
“Tôi đột nhiên hiểu cho các hành giả hoang dã kia, vì sao căm ghét tố cáo như thế, loại hoàn cảnh tố cáo cường độ cao này, làm người ta không thở nổi.”
“Cơ chế tố cáo phát huy đến mức tận cùng, chính là yêu cầu người người làm thánh mẫu, bởi vì chỉ có thánh mẫu mới sẽ không bị tố cáo.”
Nói xong, hắn lại sửa lời nói: “Không đúng, tố cáo cực hạn là văn tự ngục, thánh mẫu cũng sẽ bị tố cáo. Nhìn từ quy tắc trước mắt tổng kết, rất may mắn, còn chưa tới một bước này.”
Viên Đình lải nhải: “Nói đến tố cáo, tôi lại nghĩ tới một chuyện bí ẩn, tôi nói với cậu, nhưng cậu tuyệt đối đừng nói cho người khác.”
Khóe miệng Triệu Thành Hoàng run rẩy ngắt lời:
“Không có hứng thú!”
“Mặt khác, ngoài sân tất cả đều là khán giả, cậu nói với tôi, tương đương nói cho người cả thiên hạ.”
Viên Đình vẻ mặt thất vọng: “Được rồi!”
Hai người đi mấy bước, Triệu Thành Hoàng nói:
“Chúng ta bây giờ đi tìm Tôn Miểu Miểu, mau chóng hội hợp. Viên Đình, phải làm phiền cậu hy sinh một phen, giúp tôi đoạt giải quán quân, khi cần thiết, tôi sẽ đào thải cậu, đoạt lấy điểm cùng chiến giáp của cậu.”
“Chờ trận đấu kết thúc, tôi sẽ bồi thường cậu.”
Hắn giọng điệu bình thản tự nhiên, tựa như chưa từng cân nhắc Viên Đình sẽ từ chối.
Ở Thái Nhất Môn, tiểu thiếu gia tiểu công chúa giai đoạn Siêu Phàm là Triệu Thành Hoàng cùng Tôn Miểu Miểu, giai đoạn Thánh Giả, thì lấy đều Quỷ Vương cùng Âm Cơ đứng đầu.
Tiểu thiếu gia đưa ra yêu cầu, thân là môn nhân bình thường Viên Đình lại có thể nào từ chối, sao có thể từ chối.
Hơn nữa, Triệu Thành Hoàng xuất thân cao quý, ra tay hào phóng, đã nói bồi thường, liền khẳng định có bồi thường.
Viên Đình trầm mặc một phen, gật đầu: “Được!”
Hai người tiến lên khoảng hai mươi phút, chợt thấy phương xa một đạo hoa quang ngút trời, lập tức hướng mục tiêu chạy vội đi.
Tới gần chỗ ánh sáng dâng lên, Triệu Thành Hoàng nói:
“Cậu thay tôi thủ xung quanh, phòng bị người đánh lén.”
Viên Đình chỉ có thể dừng bước, thao túng Âm Thi cảnh giác tại chỗ, quan sát xung quanh.
Lúc này, hắn thấy cạnh nửa đoạn tường đổ cách đó không xa thò ra một cái đầu tóc tơ thưa thớt, mở to đôi mắt to đen nhánh.
Linh phó của Nguyên Thủy Thiên Tôn! Hắn ngay tại phụ cận... Viên Đình muốn lên tiếng cảnh báo, liền thấy tiểu linh phó đáng yêu kia nâng lên cái tay ngắn béo, ngoắc một cái trông cũng rất ra dáng.
Bảo mình đi qua?
Viên Đình hơi do dự, mang theo Âm Thi nhanh chóng chạy về phía tường đổ cách đó không xa.
Hắn thừa nhận, bộ dáng hồn nhiên của đứa bé là thuật mê hoặc địch rất tốt, nhưng cũng nhìn ra Nguyên Thủy Thiên Tôn tìm hắn có việc. Vì phòng ngừa Nguyên Thủy Thiên Tôn không có võ đức đánh lén, Viên Đình dừng lại ở chỗ cách tường đổ mấy mét, chưa tùy tiện tới gần.
“Chậc chậc, Viên đội trưởng, bộ dáng anh bây giờ cực kỳ giống chó săn nha.”
Sau bức tường đổ truyền đến tiếng Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khẽ.
“Cậu đến lúc nào.” Viên Đình hỏi.
“Vừa tới, liền thấy hai người.” Trương Nguyên Thanh giọng điệu tiếc hận, lại lướt qua đời nhau với chiến giáp.
Viên Đình cười cười: “Cậu thoạt nhìn cũng không giống như bộ dáng muốn mai phục chúng tôi, có chuyện gì.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi muốn kết minh với anh.”
“Kết minh với tôi?” Viên Đình lắc đầu: “Không có khả năng, tôi đã đại biểu bản thân, cũng đại biểu Thái Nhất Môn, ba người chúng tôi phải nhìn mà giúp nhau, hướng tới quán quân, sao có thể kết minh với cậu.”
Tuy chúng ta cũng coi như người quen.
Trương Nguyên Thanh nói: “Đừng vội từ chối, nghe một chút điều kiện của tôi, tôi có thể lấy tình báo đổi với anh.”
Chuẩn xác mà nói, là chuyện hóng hớt!
Viên Đình nhìn tường đổ, không chút do dự từ chối:
“Nguyên Thủy, cậu hiểu lầm ý tứ của tôi rồi, vậy tôi nói rõ ràng một chút nữa, tôi sẽ không phản bội đồng môn, lại càng sẽ không vì lợi ích riêng của mình, mà xem nhẹ vinh dự của Thái Nhất Môn.”
“Cậu đi đi, bằng không chờ Triệu Thành Hoàng quay về, cậu muốn đi cũng đi không nổi.”
Dứt lời, hắn xoay người, cất bước rời đi.
Sau bức tường đổ truyền đến thanh âm lặng lẽ: “Anh có biết Cẩu trưởng lão vì sao thích nhập vào chó không? Bí mật này không có ai biết, nhưng tôi ở trong một lần cơ hội ngẫu nhiên, biết được chân tướng.”
Bước chân Viên Đình đột nhiên dừng lại, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn về phía chân mình, hắn không muốn dừng lại, nhưng thân thể theo bản năng áp chế ý nghĩ.
“Chỉ muốn anh kết minh với tôi, tôi liền nói cho anh.”
“... Không được!”
Vậy anh biết vợ trước Xích Nguyệt An là Chu Dung chứ, hắn trước khi chết, hướng chúng tôi lộ ra rất nhiều tình báo, ví dụ như, Chu Dung một ngày cần...” Trương Nguyên Thanh ngắt câu.
“Cần cái gì? !” Viên Đình đột nhiên cất cao giọng.
“Anh kết minh với tôi, tôi liền nói cho anh.”
... Viên Đình trầm mặc, hắn là người có điểm mấu chốt có kiên trì.