Qua thêm một phút đồng hồ, hắn thấy Triệu Thành Hoàng dẫn Âm Thi tới, ánh mắt Viên Đình đặt ở hai cánh tay đối phương, nói:
“Giáp cánh tay? Nó có công năng gì.”
Hai cánh tay Triệu Thành Hoàng đeo giáp cánh tay đen sì, bao trùm cẳng tay cùng bắp tay.
Triệu Thành Hoàng vẻ mặt lạnh nhạt: “Phòng ngự, cùng với lực lượng.”
Hắn nhẹ nhàng siết nắm tay, hướng phía trước đánh ra.
Không khí phát ra tiếng vang khẽ “Vù”, một làn sóng xung kích bắn thẳng đi, đánh sập một căn nhà sắp đổ ở nơi xa.
“Không tệ!” Viên Đình khen.
Triệu Thành Hoàng gật đầu, hỏi: “Xung quanh không có gì khác thường chứ.”
Viên Đình nói: “Vừa rồi nhìn thấy linh phó của Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện, từ xa quan sát, khi tôi chạy qua, nó đã chuồn mất.”
Triệu Thành Hoàng “Ừm” một tiếng: “Như vậy xem ra, hắn vẫn như cũ là lẻ loi một mình, chưa có ai kết minh với hắn.”
Viên Đình mặt không đổi sắc nói:
“Hắn điểm cao như vậy, ai cũng muốn đào thải hắn, không có ai sẽ kết minh với hắn, trừ phi hắn cho rất nhiều.”
“Viên Đình, Triệu Thành Hoàng, Thanh Tùng Tử, Âm Si còn lại bốn điểm, Thổ Địa Công bảy điểm, Thiên Hạ Quy Hỏa ba điểm, Tôn Miểu Miểu mười điểm, nếu lại có cơ hội đánh đoàn chiến, đầu tiên cần nghĩ cách đào thải Thiên Hạ Quy Hỏa trước.”
“Thổ Địa Công còn có một lần cơ hội tố cáo, lão tính là nửa quân đội bạn, tạm thời không cần. Phải nghĩ cách đánh hạ điểm của Tôn Miểu Miểu.”
“Tính tới bây giờ, chiến giáp đã ba món, mình một món cũng chưa đạt được, chiến giáp tổng cộng có bao nhiêu bộ kiện, phó bản cũng không nói tới...”
Trương Nguyên Thanh cùng Âm Thi ngồi xổm trong phế tích nơi nào đó, dưới chân là mái ngói vỡ cùng cỏ dại tươi tốt.
Kế sau giáp ngực, giáp cánh tay, lại xuất hiện một món trang bị —— Hàn Thiết Chiến Đao.
Bị Thiên Hạ Quy Hỏa đạt được.
Khi Hàn Thiết Chiến Đao xuất hiện, Trương Nguyên Thanh đang ở thành nam mò mẫm, cùng chiến đao một nam một bắc, khoảng cách quá mức xa xôi, chỉ có thể bỏ qua.
“Sắp nửa giờ rồi, thành nam bên này còn chưa từng xuất hiện bộ kiện chiến giáp, dựa theo quy luật, nên xuất hiện rồi.” Trương Nguyên Thanh kiên nhẫn chờ đợi, sau một hồi, một luồng ánh sáng phóng lên cao, vị trí ở phía nam của hắn cách không đến trăm mét.
Quả nhiên đến rồi!
Trương Nguyên Thanh vui mừng quá đỗi, lần này không để cho Âm Thi xung phong nữa, hướng về phía ánh sáng lao vút lên trời chạy như điên.
Vài giây sau, hắn thấy trang bị bao phủ ở trong ánh sáng, đó là một món giáp váy thật dày, chỉ đỏ xâu chuỗi với tấm giáp hình khiên, chế tạo tinh xảo.
Một bộ chiến giáp chỉ mấy bộ kiện như vậy, giáp cánh tay, giáp ngực, vũ khí đã có chủ, đến tiếp sau xuất hiện, hoặc là giáp váy hoặc là mũ giáp.
Chạy rồi chạy, Trương Nguyên Thanh bỗng ý thức được không thích hợp, bởi vì khoảng cách của hắn cùng giáp váy vẫn duy trì không thay đổi, có loại cảm giác nhìn thấy núi rồi chạy đến chết vẫn không tới.
Hắn chợt dừng lại, biết mình đã gặp “tập kích” .
Loại cảm giác quen thuộc này, là quỷ dựng tường. Trương Nguyên Thanh nhìn quanh, cao giọng nói:
“Triệu Thành Hoàng hay Tôn Miểu Miểu?”
Quỷ dựng tường là mị thuật của nghề nghiệp Thần Dạ Du, mà có thể tạo thành ảnh hưởng đối với Thần Dạ Du cấp 3, kẻ thi thuật chỉ có khả năng là Tôn Miểu Miểu hoặc Triệu Thành Hoàng.
Còn phải là mượn dùng vật phẩm như đạo cụ.
“Hi, Nguyên Thủy Thiên Tôn, không ngờ để tôi ngồi chờ được anh.”
Tiếng nói thanh thúy nghịch ngợm vang lên.
Trương Nguyên Thanh theo tiếng ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy cách hơn mười mét, một bóng người yểu điệu chậm rãi phác thảo.
Áo thun màu đen, váy ngắn màu đen, đùi trắng bóng, bộ ngực phồng lên, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt đen nhánh, cả người tản ra hơi thở ngọt ngào tinh xảo.
Kiểu tóc tinh xảo chân tóc uốn nhẹ, khí chất tôn quý thuộc về riêng Thần Dạ Du, khiến nàng thoạt nhìn giống tiểu công chúa.
“Ngồi chờ tôi?” Trương Nguyên Thanh nhìn cô nương khí chất ngọt ngào, nói:
“Sao cô biết người đến nhất định là tôi.”
Tôn Miểu Miểu cười khẽ “hi hi” hai tiếng, nói:
“Tôi không biết nha, sau khi vào phó bản, tôi liền đợi mãi ở nơi này, dù sao bộ kiện cập nhật ngẫu nhiên, mà mỗi tuyển thủ chỉ có thể lấy được một món, vậy tôi chỉ cần thủ một khu vực, tóm lại là có thể đạt được một món.”
Sách lược rất thông minh, so với chạy lung tung khắp nơi, không bằng ôm cây đợi thỏ, khó trách mãi không thấy cô ấy... Trương Nguyên Thanh nhìn xung quanh, giọng điệu tùy ý nói:
“Quỷ dựng tường này của cô thật lợi hại, thế mà có thể vây khốn tôi.”
Tôn Miểu Miểu nhe răng khểnh trắng bóc, đắc ý nói:
“Đây là mị thuật tôi mượn dùng linh phó chế tạo, linh thể Huyễn Thuật Sư luyện thành linh phó đó.”
Trương Nguyên Thanh lập tức đã hiểu.
Cái này khó trách, khó trách mị thuật của Tôn Miểu Miểu có thể che mắt hắn, Huyễn Thuật Sư là “tài liệu” luyện chế linh phó tốt nhất, lấy linh thể Huyễn Thuật Sư luyện ra linh phó, có được năng lực không thể tưởng tượng.