“Ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ liền khôi phục.”
Trương Nguyên Thanh gửi tin nhắn cho dì Tiểu Viên nói mình đã vượt qua phó bản cấp S, trở thành hai tuyển thủ còn lại, ngày mai phải quyết chiến với Triệu Thành Hoàng.
Sau đó cắm đầu liền ngủ.
..
Vịnh Phó gia.
Trên bàn cơm, Phó Thanh Dương và Linh Quân hưởng dụng bữa trưa phong phú.
Thân là công tử ca cao quý, bọn họ mới ra khỏi phó bản, em gái tai thỏ cao gầy xinh đẹp liền dịu dàng nói:
“Hai vị thiếu gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong, bây giờ đi qua dùng bữa hay không!”
Nào như tên dân đen nào đó, ăn một bữa cơm còn phải chạy ra ngoài gọi một phần cơm gà.
Linh Quân xiên một miếng chân giò hun khói trong suốt lấp lánh, vừa ăn vừa nói:
“Đặc sắc đặc sắc, trận chiến đấu này tôi có thể nhớ lại thật lâu, ánh mắt của cậu không tệ, Nguyên Thủy vẫn là rất có thiên phú. Chẳng qua, cậu cảm thấy hắn trận chiến cuối cùng ngày mai, có mấy phần thắng?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương lộ ra nét suy nghĩ, nói:
“Chỉ từ thực lực cứng mà nói, hai thành, cộng thêm đạo cụ mạnh, ba thành, nhưng hắn có một trái tim cường giả, thêm một thành nữa, bốn phần thắng.”
“Quả nhiên không đến một nửa, khả năng thua lớn hơn nữa.” Linh Quân thở dài, bỗng nhiên kinh ngạc nói:
“Cậu vừa rồi nói trái tim cường giả? Cậu rất ít dùng cường giả để hình dung rác rưởi.”
Phó Thanh Dương ăn thịt nướng, thong thả bình thản nói: “Hắn không giống với với các người, hắn không phải rác rưởi.”
Linh Quân ngẩn ra.
Phó Thanh Dương bình thản giải thích:
“Tôi vẫn luôn cho rằng, thiên phú cùng cường giả không có quan hệ trực tiếp, chỉ cần có một trái tim cường giả, cho dù là con kiến, cũng đáng kính nể. Trái tim cường giả ở chỗ vĩnh viễn không bỏ cuộc, ở chỗ quyết chí tự cường, ở chỗ trong nghịch cảnh vượt khó mà lên.
“Tôi từ đường hầm Xà Linh bắt đầu quan sát, cho tới bây giờ, không hề nghi ngờ, Nguyên Thủy giống với tôi, có được một trái tim cường giả.”
Lúc này, một em gái tai thỏ đang cầm điện thoại di động, đi giày cao gót, cất bước nhỏ gấp gáp tới bên cạnh bàn, cung kính nói:
“Thiếu gia, điện thoại của tộc lão.”
Màn hình điện thoại di động biểu hiện người gọi tới —— lão bất tử số 2!
Phó Thanh Dương nhíu nhíu mày, buông đồ ăn xuống, chậm rãi dùng khăn ăn lau tay, cầm lấy điện thoại di động, nhận cuộc gọi.
Nghe xong một lát, sắc mặt Phó Thanh Dương trầm xuống, khóe mắt hơi co giật.
Linh Quân trong mơ hồ nghe thấy trong loa truyền đến đôi câu vài lời:
“Ngươi đã nói gì với Nguyên Thủy Thiên Tôn... Cao tầng Bạch Hổ binh chúng hướng gia tộc hỏi trách, hy vọng ngươi khai thật ra, bằng không, tổ điều tra phải vào Phó gia... . Ngươi hồ đồ nha, sao có thể lưu lại nhược điểm lớn như vậy... Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Nguyên Thủy Thiên Tôn...”
Phó gia rất sốt ruột, bọn họ suy đoán Phó Thanh Dương có thể trong lúc vô ý hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ ra một ít chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ví dụ như làm nhục nữ cấp dưới này, ví dụ như quan hệ nam nữ bừa bãi này, hoặc là hành vi trái pháp luật loạn kỷ cương càng thêm nghiêm trọng.
Nếu không, Nguyên Thủy Thiên Tôn vì sao nói ra “thân bại danh liệt”, “trục xuất Bạch Hổ binh chúng” loại lời lẽ ghê người này.
Hội tộc lão hy vọng Phó Thanh Dương có thể thẳng thắn sai lầm của mình, bọn họ còn nắm chặt thời gian vận hành thao tác, xem có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ hay không.
Phó Thanh Dương yên lặng cúp điện thoại, vẻ mặt lãnh khốc vô tình, trầm giọng nói:
“Tôi thu hồi lời vừa rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là rác rưởi!”
…
Trong lúc ngủ mơ khí tức Trương Nguyên Thanh nghẹt lại, cảm giác có cái gì vừa mềm vừa đàn hồi, hung hăng nện ở ngực bụng mình.
“Giang Ngọc Nhị ngươi có phiền hay không hả, lại ngồi lên bụng ta...”
Trương Nguyên Thanh mắt không mở, đã biết là dì trẻ đang chọc ghẹo hắn.
Trong không khí mùi thơm nhạt mà kéo dài, là mùi riêng trên người dì trẻ.
“Ăn cơm thôi.”
Khi nói chuyện, Giang Ngọc Nhị nhấc mông lên, dùng sức ngồi xuống.
Đổi là trước kia, hắn khẳng định đã bị đặt mông ngồi tắt thở.
Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, vừa ngáp vừa đánh giá dì trẻ, cô ăn mặc rất đẹp, mặc là áo thun nữ lộ vai, phối hợp một cái quần ống rộng dài chạm đất cạp cao.
Bộ đồ này mang bộ ngực no đủ cùng vòng eo mảnh mai thể hiện ra.
Mặt khác, cô còn kẻ mắt, chuốt lông mi, đánh một tầng phấn nền nhạt.
“Dì hôm nay lên cơn thần kinh rồi?”
Trương Nguyên Thanh dời tầm mắt ra.
Phụ nữ trang điểm cùng không trang điểm, hoàn toàn là hai người khác nhau, dì trẻ không trang điểm đã là xinh đẹp như hoa, cô trang điểm xong quả thực vưu vật nhân gian.
Giang Ngọc Nhị hơi nghiêng người, ngã vào bên người Trương Nguyên Thanh, than thở:
“Hôm nay được nghỉ, bị vu bà đen lòng trong nhà phái đi xem mắt.”
Trương Nguyên Thanh nhướng nhướng mày, dì trẻ ngày thường xem mắt đều là mặt mộc, cũng không chú ý ăn mặc trang điểm.
Xem ra đối tượng xem mắt hôm nay khiến cô rất hài lòng, cho nên cần ăn mặc trang điểm?