Mình nhớ Tôn Miểu Miểu từng nói, Triệu Thành Hoàng có một linh phó bí mật, Văn Uyên các Đại Học Sĩ này cũng nói như vậy... . Trương Nguyên Thanh nghĩ chút, căn cứ ý tưởng tính toán kỹ càng, gửi một tin nhắn cho Viên Đình:
“Viên đội trưởng, anh biết linh phó bí mật của Triệu Thành Hoàng là cái gì không?”
Tin nhắn gửi ra, hồi lâu không có ai đáp lại.
Trương Nguyên Thanh dứt khoát gọi điện thoại qua, kết quả tổng đài nhắc nhở tắt máy.
Viên đội trưởng sẽ không bị diệt khẩu rồi chứ... Hắn có chút chột dạ lẩm bẩm.
Trương Nguyên Thanh mở ra phần mềm chat, ở trong group Bạch Hổ vệ đặt câu hỏi.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Các đại lão biết linh phó bí mật của Triệu Thành Hoàng là cái gì không?”
“Hữu Phượng Lai Nghi: Không biết.”
“Linh Quân: Không quan tâm.”
“Thất Thứ Lang: Cậu dựa vào cái gì cho rằng chúng tôi sẽ chú ý một tên Thần Dạ Du cảnh giới Siêu Phàm?”
Thiếu chút nữa quên, Bạch Hổ vệ ai cũng cảnh giới Thánh Giả... Trương Nguyên Thanh yên lặng ôm mặt.
“Tiểu Não Phủ: Tôi có thể giúp cậu tìm hiểu, nhưng thời gian không kịp, ngày mai đã là trận chiến cuối cùng.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Tiểu Não Phủ, không cần nữa, cảm ơn.”
Vẫn là “Tiểu Não Phủ” tương đối thành thục đáng tin cậy nha, ừm, mình không phải phụ nữ, mình thật sự thích đàn ông thành thục đáng tin cậy... Trương Nguyên Thanh đang muốn rời khỏi diễn đàn tán gẫu, bỗng thấy Linh Quân @ hắn.
“Linh Quân: Trận đấu ngày mai lượng sức mà làm, hạng hai rất không tệ, đừng cho bản thân áp lực quá lớn.”
“Hữu Phượng Lai Nghi: Tôi cảm thấy đạo cụ nghề nghiệp Huyễn Thuật Sư không kém gì Giày Hậu Thổ, hạng hai là được rồi.”
Mọi người không dìm, ngược lại an ủi Nguyên Thủy Thiên Tôn, bảo hắn không cần có áp lực tâm lý quá lớn, bảo trì tốt tâm tính nghênh đón chiến đấu ngày mai.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Cảm ơn mọi người, cảm ơn bách phu trưởng.”
“Hữu Phượng Lai Nghi: Vì sao phải cảm ơn bang chủ, hắn cũng chưa đi ra cổ vũ cậu.”
“Linh Quân: Tiểu tử này am hiểu nịnh nọt, dựa vào công phu liếm, độc hưởng ân sủng bang chủ, cô xem hắn ở trong phó bản bố trí bang chủ như vậy, họ Phó cũng nhịn.”
“Thất Thứ Lang: Khạc ~ Phù”
Cái này không phải nịnh nọt, đây là xã giao... Trương Nguyên Thanh tắt group chat, từ trong ngăn kéo lấy ra bút ký, cầm lấy bút trong ống đựng bút, bắt đầu viết kế hoạch chiến đấu ngày mai.
Danh ngạch sử dụng ba món đạo cụ, với hắn mà nói, lợi lớn hơn hại, bởi vì nếu muốn đấu đạo cụ, hắn quá nửa không đấu lại được Triệu Thành Hoàng có cụ là Chúa Tể.
“Ba món đạo cụ này, phải khắc chế ưu thế của Triệu Thành Hoàng. Mình thực lực không bằng hắn, đây là sự thật, cho nên phải vận dụng tốt chiến thuật.”
Hắn mở ra bút ký, múa bút thành văn.
...
Kinh thành, một tòa tứ hợp viện tìm yên tĩnh trong náo nhiệt.
Triệu trưởng lão áo bào đen, mái tóc đen cắm trâm gỗ ngồi ở dưới tàng cây hòe uống trà.
Triệu trưởng lão là nhóm Linh Cảnh Hành Giả đầu tiên, người thời đại dân quốc, bối phận so với Tôn trưởng lão còn cao hơn, thực lực đương nhiên cũng càng mạnh hơn.
“Trận chiến cuối cùng ngày mai là thi đấu lôi đài, có lợi đối với cháu, có tự tin đoạt giải quán quân hay không?” Triệu trưởng lão nhấp ngụm nước trà, giọng điệu không nhanh không chậm.
Triệu Thành Hoàng đối diện bàn trà ưỡn thẳng lưng, trầm giọng nói:
“Có!”
Triệu trưởng lão lộ ra vẻ mặt hài lòng, “Cháu tích lũy đối với Thái Âm lực đã đến cực hạn, lần này thi đấu lôi đài kết thúc, cháu liền tham gia phó bản giết chóc, tấn thăng Tinh Quan. Trước khi vào phó bản giết chóc, có Nguyên Thủy Thiên Tôn làm đá mài đao của cháu, cũng không tệ. Nhưng phải nhớ kỹ đường bản thân cháu đi, lấy Thái Âm làm căn bản, một điểm này cực kỳ quan trọng, hiểu chưa.”
Triệu Thành Hoàng gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự nghi hoặc:
“Cụ, bây giờ có thể nói cho cháu biết vì sao phải đình trệ ở giai đoạn Siêu Phàm, rèn luyện Thái Âm không?”
Hắn đã sớm muốn tấn thăng Thánh Giả, là cụ cưỡng chế hắn.
Triệu trưởng lão trầm giọng nói:
“Thần Dạ Du không giống với nghề nghiệp khác, Thái Âm, Tinh Quan, Thái Dương, ba loại lực lượng đồng nguyên đồng căn, lại phân biệt rõ ràng. Đến cảnh giới Chúa Tể, phải chọn một loại trong đó làm căn cơ, như vậy mới có khả năng tiến thêm một bước.”
Cảnh giới Chúa Tể tiến thêm một bước, đó chính là cảnh giới kia của môn chủ... Triệu Thành Hoàng trầm giọng nói:
“Cháu đã hiểu.”
Hắn vẫn như cũ không rõ nguyên lý trung tâm, nhưng biết nguyên nhân làm như vậy, là đủ rồi.
...
Hôm sau, chín giờ sáng.
Trương Nguyên Thanh ăn mặc chỉnh tề, nâng tay đè chặt bả vai Âm Thi, trong túi nhét viên thuốc nhỏ màu lam, nghe thấy tiếng linh cảnh nhắc nhở:
“Đinh! Phó bản đang mở ra, trận đấu này là —— trận chiến cuối cùng. “
“30 giây sau tiến vào linh cảnh, linh cảnh ngài lần này tiến vào là “Lôi đài sinh tử”, đánh số: 3371”