Tiếp theo, ở dưới giày khiêu vũ màu đỏ thao túng, hắn bắn lên, cầm đao lao về phía con rối đồng xanh trước mặt, lưỡi đao ở trên thân thể đồng xanh ma sát ra đốm lửa chói mắt.
Lại có hai thanh chiến đao từ phía sau đánh tới.
Giày khiêu vũ màu đỏ nhảy lên, đạp vào ngực con rối đồng xanh trước mặt, lộn ngược ra sau một cái tránh đi lưỡi đao đánh úp sau lưng.
Trương Nguyên Thanh lộn trên không, hai tay nắm trường đao, gầm một tiếng nặng nề, mượn tư thế rơi xuống, ra sức chẻ xuống.
Đinh!
Trường đao lưỡi hẹp chém ở bả vai một con rối đồng xanh, chém ra vết đao mười mấy cm, hổ khẩu hắn chợt toác ra, máu tươi đầm đìa.
Trương Nguyên Thanh nhanh chóng lui về phía sau, ở trước khi bị con rối đồng xanh bao vây, rời khỏi khu vực này.
Không được, lấy sự sắc bén của chiến đao, vẫn không chém vỡ được những thứ này. Trương Nguyên Thanh cầm đao lui về phía sau, trong lòng âm thầm sốt ruột.
Tiếp tục như vậy, năm phút đồng hồ sắp đến.
Làm sao bây giờ?
Suy nghĩ của hắn nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc trước Đại Cơ Bá cùng Bạch Long liên thủ công kích Vu Cổ Sư cấp 3 “Hoành Hành Vô Kỵ”.
Lúc ấy “Hoành Hành Vô Kỵ” hóa cổ, một thân giáp chất sừng đao thương bất nhập, Đại Cơ Bá trước lấy hỏa công, Bạch Long lấy nước nhanh chóng làm nguội, cuối cùng Quan Nhã nổ súng bắn rỉa, dễ dàng phá giáp.
Khi nghĩ đến đây, món đạo cụ thứ ba của Trương Nguyên Thanh đã có quyết đoán.
Mở ra ô vật phẩm, nắm lấy Súng Ngắn Nổ Tung, hắn nâng họng súng, hướng tới con rối đồng xanh lao đến bóp cò súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Từng quỹ tích đỏ sậm đan xen bắn về phía con rối, phát nổ ở trên thân chúng nó, viên đạn chủ yếu đả kích ở ngực cùng mặt.
Viên đạn của Súng Ngắn Nổ Tung đánh trúng thân thể đồng xanh, vang lên không phải tiếng vang hcói tai của kim loại va chạm, mà là tiếng nổ vang hơi nặng nề, viên đạn như là những quả lựu đạn nhỏ, mang theo hiệu quả nổ.
Chỗ bị đạn bắn trúng nổi lên màu xanh đen, nổi lên hào quang bảy màu, bốc khói.
Trương Nguyên Thanh vừa “dẫn quái”, vừa nổ súng, bởi vì hai bên khoảng cách không xa, cho nên viên đạn mỗi lần đều có thể trúng mục tiêu, nhiều nhất chỉ là chính xác kém một chút, viên đạn nhắm ngực lệch đến đũng quần.
Bắn không gián đoạn giằng co hai phút, Trương Nguyên Thanh thu hồi Súng Ngắn Nổ Tung, lòng bàn tay trái hội tụ hắc quang, ngưng ra một quả cầu nước to bằng đầu người.
Đây là cực hạn hắn mượn dùng Pháp Bào Âm Dương có thể làm được.
Dù sao phụ cận không có sông, không có hồ nước, cũng không có vòi nước.
Trương Nguyên Thanh thao túng quả cầu nước, nhẹ nhàng đặt ở trên trường đao lưỡi hẹp, nước lạnh lẽo dọc theo thân đao chạy, mang nó bao trùm.
Nếm thử băng đao của ta đi, không, thủy đao... Làm xong những điều này, Trương Nguyên Thanh giơ đao lao vào trong đám con rối đồng xanh.
Hắn hạ thấp lưng, bước chân cực nhanh, khi thì nghiêng người, khi thì bước chéo, khi thì nhảy lên, khi thì đá chân, tựa như Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết, nhìn như lộn xộn, thực ra giấu huyền cơ, luôn có thể khéo léo tránh đi chặt chém từ bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, hắn vung trường đao lưỡi hẹp, đâm, bổ, quét ngang, chẻ thẳng, công kích tới chỗ nóng rực trên thân con rối đồng xanh.
Xèo xèo!
Khói toát ra, phàm là chỗ bị hắn chém trúng, đồng xanh cứng rắn sẽ lập tức nứt nẻ, vết nứt lan tràn, xé rách cả thân thể, sinh ra hiệu quả như tuyết lở.
Trương Nguyên Thanh một hơi giết xuyên qua đại trận con rối, đến vị trí cách Triệu Thành Hoàng không xa.
Hắn nhẹ nhàng giơ lên phía sau pháp bào màu đen, các con rối đồng xanh lần lượt ngã xuống, khối đồng vỡ vụn phân tán đầy đất.
Vừa vặn lúc này, giày khiêu vũ màu đỏ trên chân vỡ thành ánh sáng màu đỏ, ở cách đó không xa trở lại như cũ thành một đôi giày khiêu vũ màu đỏ mới tinh linh lung.
Trương Nguyên Thanh vết thương hổ khẩu nứt toác thấy xương, máu tươi dọc theo thân đao chảy xuống, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, nhìn Triệu Thành Hoàng cách mấy mét, hất hàm:
“Như thế nào?”
Cái này gọi là, học giỏi toán lý hoá, đi khắp thiên hạ đều không sợ.
Triệu Thành Hoàng sắc mặt xanh mét, khóe miệng co giật rất khẽ, không biết là bị khiêu khích, hay là phẫn nộ sau khi con rối đồng xanh toàn quân bị diệt.
Giờ phút này, trước người hắn đã không còn con rối đồng xanh, ở lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn đập vỡ từng con rối, Triệu Thành Hoàng liền hạ lệnh năm con rối bên người tấn công, nhưng vẫn chưa thể may mắn thoát khỏi, tổn thất ở dưới kẻ địch đả kích vô tình.
Khán đài lặng ngắt như tờ.
Vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm đao mà đứng, bọn họ hoàn toàn không ngờ, Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ dùng phương thức như vậy phá cục, bạo lực, cuồng dã, lại tràn ngập kỹ xảo!
Các Hỏa Sư nhiệt huyết sôi trào, hít thở dồn dập, có loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, đây mới là chiến đấu đàn ông đích thực nên có.