Phốc!
Nước lạnh lẽo bắn tung lên, móng vuốt của hắn thuận lợi đâm xuyên qua ngực kẻ địch, nhưng bị Thủy Quỷ bị động hóa giải.
Quả nhiên! Triệu Thành Hoàng không có chút nào ngoài ý muốn, lại càng không tức giận, tựa như sớm dự đoán được sẽ là kết quả như vậy, móng vuốt đâm thủng ngực kẻ địch vung mạnh một cái.
Càng nhiều nước bắn tung tóe, móng vuốt hắn từ ngực trái rạch đến ngực phải, rạch đến cánh tay phải, cuối cùng ‘Rầm’ đánh vào chuôi đao.
Trường đao lưỡi hẹp theo tiếng động bị đánh bay, xoay tròn bay ra mấy chục mét, đóng đinh ở vách tường dưới khán đài.
Đây mới là mục đích thật sự của Triệu Thành Hoàng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thi triển Thủy Quỷ bị động bỏ qua công kích vật lý, nhưng cũng ý nghĩa, dưới trạng thái như vậy, hắn không cầm được binh khí.
Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn hủy tượng đất của hắn, hắn cũng muốn hủy binh khí của đối phương.
Một người tổn thất thuẫn, một người tổn thất mâu.
Cân sức ngang tài.
Sau khi đánh bay binh khí, Triệu Thành Hoàng áp sát đánh nhanh, không cho Nguyên Thủy Thiên Tôn cơ hội chặt đao, đồng thời âm thầm đề phòng Âm Thi giao thủ nơi xa, tùy thời phân hoá ý thức khống chế thân thể Âm Thi, để tránh Nguyên Thủy Thiên Tôn mượn Âm Thi lấy đao.
Xẹt!
Triệu Thành Hoàng cào một vuốt ở ngực Nguyên Thủy Thiên Tôn, cào ra bốn vết cào sâu tới xương, máu tươi đỏ sẫm chảy ra.
Trương Nguyên Thanh đau tới mức da mặt run rẩy, vuốt sắc đen nhánh bốc lên ngọn lửa, hung tợn cào lại một cái.
Hắn lực lượng không bằng Triệu Thành Hoàng, nhưng có thể lợi dụng năng lực khống hỏa tăng cường thương tổn.
Xẹt xẹt! Ngực Triệu Thành Hoàng bốc khói, cơ thịt trên mặt hắn run rẩy một phen.
Phành phành phành! Bốp bốp bốp!
Hắn quyền đấm cước đá, khi thì lợi dụng móng vuốt công kích, ở trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn cắt ra từng vết thương thật sâu, mà chính hắn cũng thừa nhận cú đấm sắt cùng vết cào của đối phương, thừa nhận giày khiêu vũ màu đỏ giẫm đạp.
Hai người không sử dụng đạo cụ nữa, thậm chí không thi triển kỹ năng Dạ Du, bờ cát tồn tại khiến Dạ Du biến không có ý nghĩa, mà đối phó Thần Dạ Du, linh phó cũng không có ý nghĩa.
Bọn họ lấy phương thức nguyên thủy nhất chiến đấu, lấy móng vuốt, nắm tay làm binh khí, lấy phá hủy thân thể cùng ý chí kẻ địch làm mục đích, đánh máu tươi đầm đìa, mình đầy thương tích.
Bờ cát bọn họ từng bước qua, bao trùm sương lạnh, đông lạnh thành đất cứng, sau đó lại ở dưới cú giẫm mạnh mà nứt nẻ.
Khán giả vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên lại đứng bật dậy, nhìn trên sân không dời mắt.
Các Hỏa Sư vẻ mặt kích động cùng hưng phấn, đắm chìm ở trong chiến đấu tràn ngập mỹ học bạo lực. Bọn họ kinh ngạc phát hiện, thì ra Thần Dạ Du đảm đương nhân vật thích khách cùng triệu hồi sư, cũng có thể đánh đặc sắc như vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Triệu Thành Hoàng đều là nhân tài nha, không làm Hỏa Sư thật sự đáng tiếc.
Đối với nghề nghiệp khác mà nói, trận chiến đấu này là bạo lực đối kháng, là đọ sức võ thuật, là đấu thể lực, nhưng đối với Thần Dạ Du Thái Nhất môn mà nói, trung tâm chiến đấu của hai người là so đấu Thái Âm lực.
Ai khô kiệt Thái Âm lực trước, người đó liền thua.
Sau khi hóa quỷ, năng lực tự lành của Thần Dạ Du đạt đến cực hạn, một khi Thái Âm lực khô kiệt, vết thương chữa trị yếu bớt, bại vong đó là chuyện sớm hay muộn.
Triệu Thành Hoàng điểm kinh nghiệm cao hơn Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Âm lực hùng hậu hơn, nhưng mà, đôi giày khiêu vũ màu đỏ kia làm người ta quá hận rồi.
Vài phút sau, hai người đã là nỏ mạnh hết đà, lại một lần va chạm mạnh, móng vuốt Trương Nguyên Thanh quét về phía cổ họng Triệu Thành Hoàng, móng vuốt người sau thì đâm vào ngực Trương Nguyên Thanh.
Hai người nghiêng ngả lảo đảo lui về, Triệu Thành Hoàng ôm cổ họng máu tươi đầm đìa.
Trương Nguyên Thanh đặt mông ngã ngồi xuống đất, trước mắt biến thành màu đen từng đợt.
Hai người kiệt lực vận chuyển Thái Âm lực, giành giật từng giây chữa trị vết thương, nhưng lúc này thể lực đều đã bên bờ cực hạn.
Trương Nguyên Thanh ở sau khi ngực vừa vặn cầm máu, Thái Âm lực khô kiệt, móng vuốt lùi về trong cơ thể, làn da màu xanh đen quay lại màu da bình thường, màu đen rút lui ở đáy mắt.
“Hắc, hắc hắc!”
Triệu Thành Hoàng cười lên, dây thanh của hắn vừa mới khép lại, giọng dị thường khàn khàn: “Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu thua rồi.”
Hắn còn có một tia dư lực cuối cùng.
Triệu Thành Hoàng thất tha thất thểu đi về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trương Nguyên Thanh thở dốc từng ngụm từng ngụm, tay chân hơi co giật, trái tim bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười:
“Không, là anh thua!”
Vừa dứt lời, ‘ầm’ một tiếng, hai cú đá bay đá vào trên mặt Triệu Thành Hoàng.
Thân thể hắn chợt cứng đờ, hai mắt trợn trừng, ngã xuống thẳng tắp.
Giày khiêu vũ màu đỏ chưa bởi thế buông tha hắn, một cước lại một cước giẫm xuống, đạp gãy một rồi lại một cái xương.
Trước khi mục tiêu tử vong, giày khiêu vũ màu đỏ sẽ không dừng công kích, đây là quy tắc.
Chỉ có chủ nhân có thể dừng lại.