Ma Quân đối với Âm Cơ quả thật khác biệt, mình nhớ rõ trong vài đoạn audio trước, hắn cũng đã đến cảnh giới Thánh Giả, khi ngủ với gái, mở mồm ngậm miệng “con đũy”, căn bản không tôn trọng phụ nữ.
Nhưng cũng ở cảnh giới Thánh Giả, thái độ của hắn đối với Âm Cơ, tựa như đàn ông trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, một câu một cái “hảo tỷ tỷ” buồn nôn.
Có thể thấy được, gã này đối với Âm Cơ là yêu thật.
Đáng tiếc... Trương Nguyên Thanh thở dài, tiếc chuyện cũ không thể sửa đổi, bằng không, hắn có thể giúp đỡ cầu nguyện một phen.
Âm Cơ về sau vẫn bị Hồng Anh trưởng lão mang về Thái Nhất môn, hai người từ đó mỗi người đi một ngả, như người lạ, không lui tới nữa.
Ma Quân hoàn toàn sa ngã, xuống dốc.
Nhưng cho dù là như vậy, Ma Quân giai đoạn sau vẫn chưa giết Hồng Anh trưởng lão, lấy thực lực về sau của hắn, muốn giết Hồng Anh trưởng lão hẳn là không khó, nguyên nhân xét đến cùng, đại khái chính là đoạn lời kia Âm Cơ trước đó nói nhỉ.
Tiếng dòng điện “xẹt xẹt” vang lên, tiếp theo, trong loa bay ra tiếng ca trầm thấp:
“Người tình đã xa, vĩnh viễn không về nữa, im lặng ngồi cô đơn, phóng mắt nhìn trần thế ngoài kia. Hoa tươi tuy sẽ héo tàn, chẳng qua sẽ lại nở. Mời đời yêu, ở ngoài mây trắng...”
“Biển khổ cuốn lên yêu hận. Trên thế gian, khó thoát khỏi vận mệnh...”
(Bài hát Nhất Sinh Sở Ái - nhạc phim Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì)
“Ngươi con mẹ nó còn cảm xúc kích động?” Trương Nguyên Thanh vỗ một cái ở trên loa Miêu Vương.
“Xẹt xẹt!” Loa Miêu Vương phát ra tiếng dòng điện, tiếng ca gián đoạn, tiếp đó ngừng lại.
Trương Nguyên Thanh đợi một lát, thấy không phát audio nữa, liền thu loa Miêu Vương về ngăn kéo, chui vào trong chăn điều hòa, ngủ ngáy khò khò.
Hôm sau, Trương Nguyên Thanh dậy rất sớm, ngồi ở trước bàn ăn hưởng dụng bữa sáng, theo thói quen mở ra diễn đàn chính phủ.
Bài đăng thổi phồng hắn ngày hôm qua vẫn còn, nhưng không là dòng thứ nhất nữa, thay thế là:
# Thi đấu lôi đài giai đoạn Thánh Giả, 2 giờ chiều bắt đầu #
Bây giờ là ngày 10 tháng 6, phó bản giết chóc là hạ tuần tháng sáu, thời gian để lại cho chính phủ nhiều nhất một tuần.
Trong một tuần phải kết thúc thi đấu lôi đài, cho nên thi đấu Siêu Phàm cùng Thánh Giả, khoảng cách sẽ không quá dài.
Buổi chiều hôm nay là có thể xem cảnh giới Thánh Giả thi đấu rồi. Trương Nguyên Thanh nghĩ thôi đã rất kích động, chiến đấu cảnh giới Thánh Giả, ngày thường không thấy được đâu.
Quan sát cảnh giới Thánh Giả chiến đấu, có thể cho hắn càng thêm hiểu biết đặc điểm của Thánh Giả hợp pháp, tương lai phải đánh, cũng có thể làm được biết người biết ta.
Rửa mặt xong, đeo balo hai vai làm bộ ra ngoài đến trường, ở ngoài tiểu khu gọi một chiếc xe taxi, tới vịnh Phó gia.
Hôm nay cần đi vịnh Phó gia, đón Âm Thi về, còn có lĩnh giày Hậu Thổ.
Hắn nay không cần đi trường học nữa, nhờ Ma Nhãn Thiên Vương ban tặng, Thủy Thần Quan Lạc Thần trưởng lão đã biết thân phận chân thật của hắn, đáp ứng thay hắn giải quyết vấn đề trốn học, đồng ý hắn có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Đang giờ cao điểm buổi sáng, tình hình giao thông chật chội, xe taxi đi một chút dừng một chút, tám giờ xuất phát, chín rưỡi mới đến vịnh nhà giàu.
May hắn bây giờ không thiếu tiền, nếu không một trăm năm mươi đồng tiền xe có thể đau lòng đến mức khó thở.
Tới biệt thự Phó Thanh Dương, ở dưới em gái tai thỏ dẫn dắt, đến phòng sách.
Hắn đầu tiên thấy là Vong Giả Số 1 ngã trên thảm phòng sách, không ngừng cựa quậy, trong con ngươi nó lóe ra hung ác điên cuồng, lóe ra tàn bạo, muốn mang Phó Thanh Dương người sống duy nhất trong phòng sách dỡ thành tám mảnh.
Nhưng nó không làm được.
Ồ, mình quên hủy bỏ chỉ lệnh... Trương Nguyên Thanh ý niệm khẽ động, thông qua dấu ấn trong thức hải câu thông Âm Thi, xóa tan đi sự xao động của nó.
Cất bước tiến lên, lấy ra Lưỡi Đao Khát Máu, cắt đứt dây leo trói buộc Âm Thi.
Làm xong những thứ này, hắn mới nhìn về phía hai Phó Thanh Dương cuối thảm đỏ, một treo trên tường, một ngồi ở sau bàn.
“Cảm ơn bách phu trưởng thay tôi nhặt về Âm Thi.” Trương Nguyên Thanh sai khiến Âm Thi hành lễ quỳ gối.
Phó Thanh Dương nhất thời gợi lên hồi ức hôm qua, thản nhiên nói: “Ngày hôm qua cậu đi muộn một bước, Thần Dạ Du Thái Nhất môn liền muốn quần ẩu cậu.”
Hắn không nói lời thừa, nói: “Phần thưởng thi đấu đã kết toán, phấn thưởng của cậu là giày Hậu Thổ, cùng với công huân cấp C.”
Nói xong, từ trong ô vật phẩm lấy ra một đôi ủng dài.
Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, ánh mắt theo đó hướng về cái giày, nó tương tự ủng thời cổ, ống cao đế dày, do tơ lụa màu vàng đất dệt thành, thêu hoa văn đám mây tinh xảo đẹp đẽ.
Nó giống như rất nặng, hai tay Phó Thanh Dương kéo đôi giày này, cánh tay hơi phát run.
“Nó là của cậu.” Phó Thanh Dương nói.
Trương Nguyên Thanh vội bước lên phía trước, hưng phấn tiếp nhận giày.