Trong tay hắn cầm một tấm gương nhỏ hình tròn, tự soi gương, hắn tựa như từ trong gương thấy được sự vật hài lòng, khẽ cười một tiếng, tiếp đó phun ra một hơi Thái Âm lực kéo dài vô tận.
“Ô ô ô ~”
Tiếng quỷ khóc vang thấu toàn trường, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.
Trương Nguyên Thanh thân là Thần Dạ Du, nhìn thấy rõ ràng từng làn khói cùng với Thái Âm lực bay ra, ở trên không trung huyễn hóa ra các loại lệ quỷ oán linh.
Có nam có nữ, có già có trẻ, hoặc diện mạo dữ tợn, hoặc tóc tai bù xù.
Ước chừng mấy chục oán linh.
Những oán linh này nắm trong tay những cái lưỡi liềm, bay lượn trên cao, đàn quỷ loạn vũ.
Đây, đây là linh phó? Cũng nhiều quá rồi nhỉ, không đúng, không phải linh phó, xen vào giữa linh phó cùng oán linh, đây là thao tác gì? Trương Nguyên Thanh ngây người.
Oán linh giơ cao lưỡi liềm, lao xuống về phía miêu nữ.
Mỗi một đao chém trúng, đều khiến miêu nữ phát ra tiếng thét chói tai đau đớn, cô có thể dựa vào nhanh nhẹn tránh né Âm Thi công kích, lại không tránh được các oán linh vô hình kia.
Vài phút sau, chiến đấu kết thúc.
Phong Đô Quỷ Vương không tốn bao nhiêu tinh lực, đã giành được thắng lợi.
Cảm giác tựa như đang chăn gà, đây là kẻ vô địch dưới Chúa Tể một thế hệ trước? Hắn vì sao phải soi gương? Tính tới trước mắt, Phong Đô Quỷ Vương thi triển đều là năng lực của Thần Dạ Du, năng lực của Tinh Quan đâu? Trương Nguyên Thanh âm thầm cảm khái.
Cặp thứ hai là Linh Quân cùng Phấn Đầu của Nhũ Hồng, kẻ sau là một vị Ôn Thần, am hiểu năng lực lĩnh vực bệnh khuẩn, vi sinh vật, bị chữa trị của Thú Vương khắc chế.
Nhưng Linh Quân đánh không lạnh không nóng, từ đầu tới đuôi, chưa chủ động tấn công, bởi vì “Phấn Đầu” là một thục nữ cực có ý nhị.
“Tỷ tỷ là chấp sự phân bộ nào?”
“Đồng tỉnh.”
“Ài, trận này tôi chiếm tiện nghi, thắng không võ.”
“Không sao, thắng bại vốn không quan trọng.”
“Đúng, thắng bại không quan trọng, có thể giao thủ cùng tỷ tỷ một cô gái ưu tú như vậy, là thu hoạch lớn nhất khi tôi dự thi.”
“Không hổ là Hoa công tử, rất biết nói chuyện.”
“Tỷ tỷ tham gia đấu lôi đài là hướng về phần thưởng?”
“Là rèn luyện.”
Dài dòng kéo dài đánh nửa giờ, Kiếm Khách mặc giáp nhịn không được nhíu mày cao giọng
“Tốc chiến tốc thắng!”
Linh Quân vừa nghe, ôm ngực “A” một tiếng.
“Tôi sinh bệnh rồi, tôi nhận thua.”
Thục nữ đối diện ngẩn người, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Cô vừa muốn nói gì, Linh Quân đã ôm ngực, thất tha thất thểu quay về khán đài.
Hắn cố ý nhường mình? Là muốn để mình rèn luyện thêm mấy trận? Chấp sự thục nữ Thủy Thần cung lập tức hiểu tâm ý của Hoa công tử.
Trong lúc nhất thời vừa cảm kích vừa bất ngờ, hảo cảm đối với hắn tăng vọt.
“Phó Thanh Dương cùng Thánh Hỏa Hừng Hực vào sân.”
Kiếm Khách mặc giáp vừa dứt lời, chỗ ngồi nơi nào đó, một bóng người áo trắng thong thả đứng dậy, hắn không giống tuyển thủ khác từ tường cao nhảy xuống, mà là lấy ra một cái áo choàng xanh thẳm, khoác trên vai.
Vù vù!
Áo choàng phần phật phấp phới, một luồng khí xoáy từ lòng bàn chân Phó Thanh Dương dâng lên, nâng hắn bay về phía giữa lôi đài.
Trên khán đài truyền đến những tiếng cổ vũ.
“Đũy quá đi...” Trương Nguyên Thanh nói.
Quan Nhã rất đồng ý ý kiến của hắn, cảm khái nói: “Thanh Dương đứa nhỏ này, từ nhỏ đã thích làm màu ngầu lòi.”
“Hơn nữa người ngốc tiền nhiều.”
“Lại tự xưng là lấy đức thu phục người.”
“Những lời này chúng ta nói riêng thôi, đừng truyền ra ngoài.”
“Đang có ý này.”
Khi nói chuyện, một quả cầu lửa từ khán đài dâng lên, như đạn pháo đánh về phía Phó Thanh Dương bay ở giữa không trung.
Phó Thanh Dương sắc mặt lạnh lùng, bấm tay bắn ra, quả cầu lửa “Ầm” nổ tung, trong ánh lửa bành trướng, một bóng người ngang tàng xuất hiện.
Người này tuổi chừng bốn mươi, dáng người khôi ngô, râu quai nón, khí tức bá đạo, ánh mắt sắc bén, là loại người đi ở trên đường bị người ta nhìn vài lần, sẽ chạy tới chất vấn “mày nhìn cái gì”, sau đó cho ngươi một cú đấm.
“Phó Thanh Dương!” Thánh Hỏa Hừng Hực cao giọng nói
“Đều nói cậu là người đứng đầu dưới cảnh giới Chúa Tể, tôi không phục, vừa lúc lĩnh giáo cao chiêu, hy vọng cậu không phải hư danh...”
Còn chưa nói xong, đang chậm rãi hạ xuống, hắn thấy Phó Thanh Dương từ trong hư không lấy ra một cây kiếm Bát Phương Thanh Đồng, lưỡi kiếm sắc bén, thân kiếm lại giăng kín gỉ đồng.
Tiền công tử sắc mặt lạnh lùng chém xuống một kiếm.
Con ngươi Thánh Hỏa Hừng Hực hơi co lại, thân thể quỷ dị kịch liệt run rẩy, trong đầu hiện lên vô số loại phương thức né tránh, nhưng có tự mình mâu thuẫn, tự mình phủ quyết.
Cuối cùng cái gì cũng chưa làm, tùy ý lưỡi kiếm xé rách ngực, chặt đứt xương sườn.
Ầm!
Thánh Hỏa Hừng Hực nện mạnh ở trên lôi đài, máu tươi bắn ra ở ngực, nhuộm đỏ mặt cỏ.
Phó Thanh Dương xoay người, bay về lôi đài.
Chiến đấu còn chưa bắt đầu, đã kết thúc.