“Súc sinh, lão tử muốn chém chết mày tên súc sinh này, mày còn có mặt mũi đến, mày làm sao có mặt mũi đến...”
Người đàn ông trung niên phẫn nộ rít gào, nước mắt trào ra.
Đối mặt phụ thân chửi rủa cùng chỉ trích, Khấu Bắc Nguyệt mắt đỏ bừng, cứng cổ, không nói một lời.
Trương Nguyên Thanh lăn qua lộn lại nói các lời đại loại “Bình tĩnh” “đừng xúc động” “tôi là trị an viên”, nửa thuyết phục nửa vũ lực kéo người đàn ông trung niên đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Căn phòng bố cục rất đơn giản, một phòng ngủ một vệ sinh, phòng ngủ và nhà bếp là nối liền, không, không có nhà bếp, cái gọi là nhà bếp, thật ra chính là ở bên cửa sổ bày một cái bàn, dùng để đặt bếp gas.
Bên cạnh dựng một bình gas.
“Đừng kích động, bình tĩnh.”
Trương Nguyên Thanh lại cường điệu một lần, sau đó lấy ra văn kiện, bày ở trên bàn, nói:
“Vụ án Khấu Bắc Nguyệt cần điều tra một lần nữa, trải qua chúng tôi điều tra, phát hiện cậu ấy là vô tội, đây là bản thuyết minh văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu cho mọi người.”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra giấy chứng nhận, nói “Tôi là trị an viên văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu.”
Nghe được những lời này của hắn, bác gái trung niên ở cửa hầu như là bổ nhào tới bên cạnh bàn, hai tay run rẩy cầm lấy văn kiện, cùng chồng xem hết văn kiện.
Mười mấy giây sau, bác gái trung niên gào khóc, như là muốn mang ấm ức hai năm qua một hơi phát tiết ra hết.
Cha của Khấu Bắc Nguyệt thì ra sức dụi mắt, lão lệ tung hoành, không phân biệt được là vui hay buồn.
“Đồng chí trị an viên, cảm ơn, cảm ơn cậu.”
Bác gái trung niên cầm chặt tay Trương Nguyên Thanh, đau thương nghẹn ngào.
Cái này vốn là lời xin lỗi nên cho các người, vì sao lại có vẻ giống một hồi ban ân vậy?
Trương Nguyên Thanh còn tưởng sẽ bị đuổi chém, bỗng nhiên mất đi toàn bộ cảm xúc, hắn đặt túi công văn lên bàn, nói:
“Nơi này có 300 ngàn*, là văn phòng cảnh sát bồi thường cho mọi người.”
* khoảng 1 tỷ VNĐ
Làm xong tất cả cái này, hắn quay đầu, bước nhanh rời khỏi.
Dì Tiểu Viên khép lại cửa phòng, không quấy nhiễu một nhà ba người đoàn tụ, đi theo Trương Nguyên Thanh cùng nhau rời khỏi.
“Sao đột nhiên mất hứng vậy?”
Đi ra khỏi dãy trọ, giọng của cô hiếm thấy lộ ra một tia dịu dàng.
“Tiền bồi thường là tôi tự mình bỏ, văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu căn bản là không muốn nhận chuyện này, bọn họ chỉ nguyện ý cho một phần bản thuyết minh. Bọn họ không nhìn thấy Khấu Bắc Nguyệt oan uổng, không nhìn thấy người nhà của người bị hại khuất nhục cùng tuyệt vọng.
“Bọn họ từ trước tới giờ đều không cảm thấy nên cho dân chúng một câu xin lỗi, không, cho dù là một lời giải thích cũng keo kiệt.” Trương Nguyên Thanh nhìn chân trời, thấp giọng nói
“Tôi nhìn thấy thượng vị giả ngạo mạn, tôi rất tức giận, nhưng tôi... Bất lực.”
***
Hôm sau, chín rưỡi sáng.
Giác đấu trường, cục cưng mới của Bạch Hổ vệ ngồi ở bên cạnh bang chủ, nói:
“Bách phu trưởng, chuyện Khấu Bắc Nguyệt đã giải quyết, vô cùng cảm tạ.”
Phó Thanh Dương chưa nhìn hắn, mà mắt nhìn lôi đài: “Tôi chưa từ trong giọng của cậu cảm nhận được lòng biết ơn. Đúng rồi, ngày hôm qua tôi đã chuyển lời.”
“Vô cùng cảm tạ.”
“Ừm, bây giờ tôi cảm nhận được rồi.” Phó Thanh Dương hài lòng gật đầu.
Trương Nguyên Thanh thở phào một hơi, mặc kệ thế nào, cuối cùng đã giải quyết.
Kế tiếp điều chỉnh trạng thái, nghênh đón phó bản giết chóc, hoặc linh cảnh một người lần thứ hai.
Nếu linh cảnh một người lần thứ hai muộn hơn phó bản giết chóc, vậy không phải linh cảnh riêng của Thần Dạ Du, mà là linh cảnh riêng của Tinh Quan.
Không biết phó bản của Tinh Quan là thế nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến mười một giờ trưa, đã có bốn cặp tuyển thủ kết thúc trận đấu, đáng nhắc tới là, hôm nay cạnh tranh là top 16 cảnh giới Thánh Giả.
Chất lượng của các tuyển thủ rõ ràng cao hơn hai ngày trước.
Phó Thanh Dương nói, nếu tất cả thuận lợi, ngày mai cạnh tranh top 8, top 4, ngày kia chính là thi đấu tranh đoạt quán quân.
“Nguyên Thủy, tính thời gian mà nói, linh cảnh một người của cậu ngay hai ngày này nhỉ.”
Quan Nhã nói.
“Tôi gần đây đang xem phương án vượt phó bản, cho dù gặp được cấp S, tôi cũng có tự tin.” Trương Nguyên Thanh tràn đầy tự tin nói.
Bộ trang bị tế trời cho hắn sự tự tin rất mạnh.
Hữu Phượng Lai Nghi hàng ghế sau nhắc nhở.
“Đừng quá tự tin nha khốn kiếp, linh cảnh thí luyện cấp S cùng linh cảnh level 3 độ khó cấp S, không ở cùng một cấp độ.”
Đường hầm Xà Linh chút nguy hiểm đó, đối với người thường mà nói là con đường chết chắc, nhưng đối với Linh Cảnh Hành Giả cấp 2, cấp 3 mà nói, chỉ như trò trẻ con.
Cho nên, linh cảnh một người bậc 3 cấp S, không, cho dù là linh cảnh cấp A, cũng hung hiểm dị thường.
Trương Nguyên Thanh đang muốn nói chuyện, bên tai đột nhiên vang lên tiếng linh cảnh nhắc nhở.