Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 700 - 【Vip】 Vương Tiểu Nhị (1)

【VIP】 Vương Tiểu Nhị (1) 【VIP】 Vương Tiểu Nhị (1)

Thấy phản ứng của ông lão, Trương Nguyên Thanh đã hiểu hàm nghĩa thôn Thất Ngữ.

Không thể nói chuyện, vậy người sống trong thôn liền thiếu giá trị, nếu không giết hỏi linh đi, dù sao là npc linh cảnh, hẳn là sẽ cập nhật... Ý nghĩ này hiện lên ở trong lòng Trương Nguyên Thanh, sau đó bị phủ định.

Vẻ mặt, thần thái của ông lão này không khác gì người thường, hắn không có cách nào thuyết phục mình đi giết chết một ông lão nhìn như người thường.

Trừ phi ông lão một giây sau liền hóa thân quái vật oán khí lượn lờ.

“Ông lão, ngài biết viết chữ không?” Trương Nguyên Thanh lại hỏi.

Nhưng ông lão không chút quan tâm, liên tiếp vung cuốc, phát ra tiếng “A a” uy hiếp.

Được rồi! Trương Nguyên Thanh bỏ qua.

Tuy ông lão không thể câu thông, nhưng sự tồn tại của lão, bản thân chính là manh mối, cô gái trong cổ mộ chưa giết cả thôn, tựa như cũng không hung hiểm như vậy... Hắn không nhìn ông lão uy hiếp, dạo qua một vòng ở trong phòng, chưa có bất cứ thu hoạch nào, lại quay về phòng ngoài, hỏi:

“Ông ơi, ông có biết Vương Nhị Cẩu ở nơi nào không?”

Ông lão rất bướng bỉnh, không để ý tới.

Lần này Trương Nguyên Thanh bị làm khó rồi. Hắn thúc đẩy đầu óc, suy nghĩ, nảy ra kế sách, nhấc băng ghế lên, mắng:

“Lão là cái quái gì chứ, lão tử hỏi ngươi Vương Nhị Cẩu ở chỗ nào, nói là xong việc, còn cứng với tôi nữa, tin lão tử cắt đầu ông làm bô hay không?”

Ông lão vừa nghe, cái cuốc chỉ sang hướng tây.

“Ặc, tạm biệt ông!” Trương Nguyên Thanh ném ghế, rời khỏi phòng.

Tới trong sân, hắn bỗng nảy ra ý tưởng, nghĩ đến một biện pháp thu hoạch tin tức phó bản.

Loa Miêu Vương!

Nếu phó bản hắn tiến vào, là Ma Quân từng thông qua, như vậy dựa theo phong cách của Ma Quân, khẳng định sẽ dùng loa Miêu Vương ghi lại.

Không, cho dù không có ghi lại, chỉ cần loa Miêu Vương từng tiến vào nơi này, nó liền nhất định biết chút tình báo.

Trong loa Miêu Vương phong ấn linh hồn Miêu Vương, là đạo cụ có ý chí của mình, có thể câu thông.

Nó sẽ chủ động ghi lại một vài thứ.

Tựa như lúc trước ở công viên trò chơi Kim Thủy, thứ này từng lộ ra tin tức Tam Đạo sơn nương nương, lúc ấy lại không có ai ghi âm.

Căn cứ kinh nghiệm của Trương Nguyên Thanh, giống loại phó bản sống sót 24 giờ này, sợ nhất chính là làm ruồi bọ không đầu, đi hết bên này tới bên khác, sau đó nguy cơ buông xuống, trở về linh cảnh.

Không giống các phó bản tính mục đích rõ ràng kia, trực tiếp sảng khoái nói cho ngươi nên làm cái gì, cần tìm cái gì.

Cho nên Trương Nguyên Thanh bây giờ, đầu tiên phải biết rằng trong phó bản có những nguy hiểm nào, hiểu biết những thứ này rồi, tất cả liền trở nên đơn giản.

Trước không vội tìm Vương Tiểu Nhị, hỏi Miêu vương một chút biết những gì... Trương Nguyên Thanh xa nhà, từ trong túi quần lấy ra loa Miêu Vương nhỏ nhắn tinh xảo.

“Mày từng tới nơi này nhỉ? Có cái gì muốn nói cho tao biết hay không, ví dụ như tin tức về phó bản.” Trương Nguyên Thanh hỏi.

Đáp lại hắn là im lặng.

Thứ này không đánh thì không thoải mái... Trương Nguyên Thanh nâng tay, quặc cho hai cái tát mạnh: “Mày nghĩ cho kỹ!”

Loa Miêu Vương ăn đòn, phát ra tiếng dòng điện “xẹt xẹt”, một giây sau, hiệu quả âm thanh lập thể 3D vang vọng quanh mình:

“A a a a Ma Quân đại nhân, ngài nhẹ chút... .”

“Bốp bốp bốp bốp . .”

Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật giật, yên lặng đặt loa Miêu Vương ở bên chân, lấy ra Lưỡi Dao Khát Máu lưỡi dao mẻ một vết, mũi đao tì ở loa Miêu Vương, mặt không biểu cảm nói:

“Đây là di ngôn của mày phải không, tốt lắm, tao bây giờ liền đưa mày đi gặp chủ nhân trước của mày!”

Bàn tay lặng lẽ phát lực, mũi đao ở lớp vỏ kim loại đen của loa Miêu Vương đâm ra một vết nho nhỏ.

Tà âm nhất thời bị tiếng dòng điện “xẹt xẹt” thay thế.

Loa Miêu Vương đã thỏa hiệp, đang chuẩn bị đoạn audio tiếp theo.

Trương Nguyên Thanh vẫn duy trì tư thái uy hiếp, trong lòng thở phào, lẩm bẩm: Mình thật ra còn rất muốn biết nữ nhân vật chính lần này là ai. Mặt khác, thông qua thanh âm có thể phán đoán ra, Ma Quân ngươi lại làm người đàn ông phía sau người tình rồi... Trương Nguyên Thanh nghe ra kinh nghiệm, trong lòng lặng lẽ nghĩ.

Lúc này, trong loa Miêu Vương vang lên tiếng ca non nớt kỳ ảo của bé gái:

“Ngươi đập một, ta đập một, trước khi trời tối chơi trò chơi.”

“Ngươi đập hai, ta đập hai, sờ sờ đầu lưỡi sờ sờ tai.”

“Ngươi đập ba, ta đập ba, cộng thêm cái bóng liền có ba.”

Tiếng ca lấy một loại làn điệu đơn điệu hát lên, càng nghe càng thấy nổi da gà. Ngây thơ nhất cũng kinh hoảng nhất.

Đây là đồng dao âm phủ gì vậy? Trương Nguyên Thanh yên lặng nghe xong, xác nhận audio phát xong, không còn gì tiếp theo nữa, liền nhét loa Miêu Vương vào túi quần, nhấm nuốt bài đồng dao này.

“Trước khi trời tối chơi trò chơi, rất rõ ràng nhắc nhở một ngày sau khi trời tối sẽ có nguy hiểm, chơi trò chơi là phương pháp né tránh nguy cơ, nhưng, chơi trò chơi gì đây? A, nếu nhớ không lầm, bài hát này hát chính là một trò chơi, giống như mất khăn tay*.”

* Một trò chơi nhiều người chơi: những đứa trẻ ngồi xổm thành một vòng tròn, và một trong số chúng, đứa trẻ A, đứng lên, cầm khăn tay và bắt đầu đi vòng quanh vòng ngoài sau lưng những đứa trẻ. Bọn trẻ ngồi xổm bắt đầu hát “mất, mất, mất chiếc khăn, nhẹ nhàng đặt ở sau bạn nhỏ, đừng nói với bạn ấy.” Trước khi kết thúc bài hát, đứa bé nào ném khăn phải đưa khăn ra sau một đứa bé B nhất định, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu. Đứa bé được chọn B phải tìm chiếc khăn phía sau càng sớm càng tốt, nhặt khăn và đuổi kịp đứa bé A làm rơi khăn.

Bình Luận (0)
Comment