Không, không được rồi... Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình.
Xương sống nếu gãy, lấy năng lực chữa trị của Thần Dạ Du cấp 3, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể phục hồi như cũ, hắn sẽ mất đi năng lực ứng đối nguy cơ của phó bản, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Giờ này khắc này, hắn tựa như lại về tới cảnh tượng khi lần đầu tiên sử dụng cô dâu ma, tứ chi lạnh lẽo tê liệt, không dùng được sức, thân thể không chịu đầu óc thao túng.
Theo lưng không ngừng gấp khúc, Trương Nguyên Thanh cảm nhận được xương cổ đau đớn rất khẽ. Lấy trạng thái trước mắt đầu óc thiếu cảm giác đối với thân thể, vẫn có thể cảm thấy hơi đau đớn, biểu thị xương sống đã bắt đầu gãy.
Trương Nguyên Thanh phát ra một phần sức cuối cùng, đáy mắt toát ra năng lượng tối đen sền sệt, chiếm đầy tròng mắt.
Phệ Linh!
Phệ Linh là khắc tinh của tất cả linh thể, là thần kỹ Thần Dạ Du chúa tể lĩnh vực thần quái, cho dù thực lực hai bên chênh lệch cách xa, vẫn như cũ có thể tạm thời áp chế, ảnh hưởng oán linh.
“Nha ~” Trong thân thể truyền đến tiếng hô khẽ có chút hoảng sợ của trẻ con.
Sau đó, Trương Nguyên Thanh cảm giác sự lạnh lẽo trong thân thể yếu bớt vài phần, sức khống chế của đầu óc đối với thân thể nhận được khôi phục nhất định.
Lúc này, hắn mới rõ ràng cảm nhận được phần lưng truyền đến đau đớn, đau kịch liệt hít vào khí lạnh.
Không để ý tới thương thế, bắt lấy cơ hội, Trương Nguyên Thanh ngửa mặt lên trời thét dài.
Một ánh trăng lấp lánh sáng tỏ phá vỡ tầng mây, như đèn pha chiếu vào trên người Trương Nguyên Thanh.
Khiếu Nguyệt!
Khiếu Nguyệt là kỹ năng vô song của Thần Dạ Du, nó chỉ có thể thi triển ở ban đêm, mượn lực Thái Âm, để thể lực, kỹ năng Thần Dạ Du tăng lên trên diện rộng, là thần kỹ liều mạng.
Nhưng trả giá là trong ba giờ tiếp theo, Thần Dạ Du sẽ tiến vào trạng thái uể oải. Bởi vậy Trương Nguyên Thanh rất ít sử dụng kỹ năng này.
Khí tức của hắn tăng vọt, liên quan kỹ năng “Phệ Linh” cũng tăng lên biên độ nhỏ, tiến một bước áp chế búp bê ma trong cơ thể.
Trong nháy mắt, Trương Nguyên Thanh đoạt lại 50% quyền chủ đạo thân thể, lưng hắn bật một cái, đứng thẳng người, “rắc rắc”, cánh tay phải bị vặn ngược khôi phục lại vị trí ban đầu, chộp ở không trung một cái, lấy ra một bộ Pháp Bào Âm Dương, một đôi ủng dệt tơ lụa màu vàng, thêu hoa văn đám mây tinh xảo.
Hắn muốn lấy Pháp Bào Âm Dương hóa giải quy tắc giết người của búp bê ma.
Trương Nguyên Thanh nâng chân phải, thò vào trong giày Hậu Thổ, nhưng khi hắn muốn hoạt động chân trái, tồi tệ phát hiện, quyền khống chế cái chân này vẫn như cũ ở trong tay búp bê ma.
“Hừ, người xấu, ngươi không muốn chơi trò chơi với ta, ta muốn giết ngươi ~ “
Búp bê ma tựa như phát hiện hắn ứng đối, giọng nói non nớt hồn nhiên lộ ra âm trầm lạnh lẽo, ngay sau đó, âm khí bị áp chế kia mãnh liệt vồ ngược, nháy mắt khống chế thân thể.
Rắc! Cánh tay phải của hắn vặn ngược lần nữa, lưng một lần nữa ngửa ra sau gấp khúc, một lần này, gấp khúc vừa nhanh vừa mạnh, tựa như muốn trực tiếp bẻ gẫy xương cổ hắn.
Ngay lúc này, Vong Giả Số 01 bẻ gãy đầu ông lão chạy như điên đến, đá một phát vào chân phải Trương Nguyên Thanh, đá hắn ngã lăn ra đất, hóa giải vận mệnh gãy xương cổ.
Tiếp theo, Vong Giả Số 01 nhẹ nhàng quét chân, đá một cái giày Hậu Thổ khác về phía chân trái bản thể.
Giày Hậu Thổ tiếp xúc đến bàn chân, tự xỏ vào. Cuối cùng, Vong Giả Số 01 nắm lên Pháp Bào Âm Dương rơi trên mặt đất, vung tay ném về phía bầu trời.
Soạt!
Pháp bào mở ra, hình Thái Cực ở mặt trái hiện lên, xoay tròn như cối xay, phần dương ma sát ra lửa sáng quắc, phần âm hắt xuống nước hư ảo.
Đại trận nước lửa bao trùm phạm vi ba mươi mét.
Bản thể Trương Nguyên Thanh biến mất, thay thế vào đó, là hai người đất sét từ mặt đất dâng lên.
Chúng nó có thân thể cứng rắn, các khớp lại vô cùng linh hoạt, tương tự tượng binh mã Tần lăng, ngũ quan giống Trương Nguyên Thanh như đúc.
Người đất sét đứng lặng ở trong lửa nhìn quanh bản thân, nói:
“Có, chút, thú vị khối thân thể này, không tệ... Nhưng ta cảm giác là lạ, không thể nói rõ nơi nào lạ..”
Người đất sét chân đạp nước hư ảo nói:
“Ta sao, cảm giác, ngươi, trở nên ngu hơn...”
Mà Vong Giả Số 01 (Trương Nguyên Thanh) đứng ở trên đường ranh giới nước lửa, nhìn hai phân thân của mình, nhịn không được nhíu mày.
Hai tên này là mình? Sao giống thằng ngu vậy?
Phân thân nước lửa vốn đã không có vẻ mặt, nói chuyện còn lắp bắp, giống như trẻ thiểu năng tâm trí không được đầy đủ.
Ặc, là linh hồn của mình bị cắt thành quá nhiều phần rồi. Trương Nguyên Thanh chợt hiểu ra, cũng không phải phân thân nước lửa trí tuệ thấp, mà là linh hồn chia cho bọn nó quá ít.
Linh hồn của hắn một nửa ở bản thể, một nửa ở Âm Thi, sau khi thi triển Pháp Bào Âm Dương, phân thân nước lửa chia đều một phần hai linh hồn kia.
Bởi vậy sẽ tỏ ra rất chất phác.