Trên thực tế quả thật như thế, hắn bởi vậy tìm hiểu ra quy luật người giấy một đêm giết một người, hoặc sau khi thỏa mãn tinh huyết liền dừng giết người, do đó còn sống.
Nhưng điều này không hợp lý, không phải mỗi một vị Thần Dạ Du đều có tiền vốn như hắn.
Có thể nói, chỉ độ khó hai cửa ải trước, 99.9% Thần Dạ Du đều không thể thông qua, phải chết không thể nghi ngờ, mà cái này còn không phải nguy cơ lớn nhất của phó bản.
Hắn tính sai trọng điểm, thôn Thất Ngữ là phó bản sinh tồn, không phải phó bản chiến đấu (tuy chiến đấu cũng là vì sinh tồn), sinh tồn là nhiệm vụ chủ tuyến, hắn ngay từ đầu đã không nên chiến đấu.
Nhưng ở trong thôn, không chiến đấu thì không sống nổi, búp bê ma xuất quỷ nhập thần, người giấy nháy mắt di động, chỉ cần đến giờ, tất nhiên sẽ gặp chúng nó, không chiến đấu không sống nổi. Cho nên, cách chơi chính xác là —— rời khỏi thôn tới mộ cổ.
Đúng vậy, mộ cổ và thôn cộng lại, mới là bản đồ hoàn chỉnh của thôn Thất Ngữ.
Từ linh cảnh giới thiệu bắt đầu, đến Vương Tiểu Nhị kể, đến ông lão miêu tả, lại đến Từ tiên sinh cho ra vị trí mộ cổ, những manh mối này đều đang nói cho Linh Cảnh Hành Giả, trong phó bản còn có một bản đồ.
Mộ cổ là an toàn, ít nhất ở ban đêm, nó là an toàn. Bởi vì trong giới thiệu linh cảnh nói rất rõ: Đêm hôm đó, cô ấy đi theo ra ngoài rồi.
Quận chúa cùng đạo cụ thần quái đều đã rời khỏi mộ cổ, bây giờ nơi nguy hiểm nhất là thôn, mộ cổ ngược lại an toàn. Cho nên, loa Miêu Vương đưa ra nhắc nhở “chạy mau”, không phải phương pháp ứng đối người giấy, mà là phương pháp vượt qua phó bản này.
Sau khi nghĩ thông, Trương Nguyên Thanh chưa lập tức xuất phát, tiếp tục ngồi ở mép giường, ma sát lớp vỏ ngoài kim loại lạnh lẽo của loa Miêu Vương, thấp giọng lẩm bẩm:
“Còn có một điểm đáng ngờ, một vấn đề.”
“Điểm đáng ngờ là canh ba không có nguy cơ, canh bốn thôn dân chết hết, dựa theo quy luật hiện có phỏng đoán, canh ba gặp được hẳn là gương, canh bốn là quận chúa, quận chúa hung tàn nhất, cho nên cả thôn chết hết.
“Nhưng canh ba không có nguy cơ, canh bốn nguy cơ rốt cuộc là gương, hay là quận chúa? Nếu là gương, quận chúa thì sao, cô ấy chẳng lẽ chỉ là bối cảnh?
“Vấn đề là, ban đêm mộ cổ là an toàn, vậy ban ngày thì sao? Ban ngày an toàn hay không? Nhiệm vụ chủ tuyến là sống sót 24 giờ, không phải trời sáng liền trở về hiện thực. Mình là khoảng 10 giờ sáng nay vào phó bản.”
Bởi vì thiếu tin tức có sẵn, hắn rất khó phỏng đoán ra đáp án, chỉ có thể đè việc này xuống đã, mang theo Vong Giả Số 01 rời khỏi sân nhà Từ tiên sinh, tới mộ cổ.
“Két ~”
Vong Giả Số 01 rất lễ phép đóng lại cửa sân.
Trương Nguyên Thanh đứng ở bên dòng sông nhỏ, cẩn thận nhìn quanh, thân ở trong thôn, nhà đắp đất cùng nhà đá sắp xếp không có trật tự, tầm nhìn cũng không rộng, nhưng trong cảm giác không có âm khí cường đại hội tụ.
Người giấy không ở phụ cận.
Nhanh chóng rời khỏi!
Hắn dẫn Âm Thi chạy đi vài bước, bỗng dừng bàn chân lại, ngây ra tại chỗ. Trương Nguyên Thanh gặp một vấn đề rất trí mạng —— hắn không phân biệt được phương hướng.
Phương pháp phân biệt phương hướng ban đêm thường dùng là “quan sát mặt trăng” cùng “quan sát sao”, nhưng bầu trời đêm trong phó bản tối đen như mực, không có sao cùng trăng.
Thiếu vật tham chiếu.
Mặt khác, trong thôn không có cỏ cây tươi sống, không thể căn cứ tình huống cành lá sinh trưởng, suy luận ngược.
“Thời gian trôi qua trong phó bản giống với bên ngoài, bây giờ là mùa hè, mình nhớ rõ mùa hè là gió đông nam thổi.”
Nhưng, trong thôn âm khí bao phủ, giống như lớp sương mù không nhìn thấy, đảo loạn gió tự nhiên.
Trương Nguyên Thanh lục lọi hết trong bụng, vẫn không nghĩ ra cách nào hay, ngây ra tại chỗ, thầm nhủ mình đường đường sinh viên học rộng tài cao đại học Tùng Hải, học phủ đứng đầu cả nước, thế mà bị loại chi tiết nhỏ này đánh bại?
Đột nhiên, hắn liếc thấy nước sông vui vẻ chảy xuôi, nghĩ tới một biện pháp tìm lối tắt khác.
Nước sông là từ cao chảy xuống thấp, mà nơi có núi, địa thế tương đối cao, như vậy phương hướng suối nước chảy là có thể bài trừ, phía sau núi không ở bên đó.
Tuy nước sông không nhất định là từ trong núi chảy ra, nhưng chỉ cần đi ngược dòng, ít nhất sẽ không trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
“Một dặm là năm trăm mét, 23 dặm đại khái 11 km, đường núi khó đi hơn đường bằng phẳng, lại thêm thời gian tìm kiếm mộ cổ.”
Lúc này cách canh ba rất gần, Trương Nguyên Thanh yên lặng tính toán một phen, trước canh ba tìm được mộ cổ, rất khó, nhưng trước canh bốn đến mục tiêu, thời gian rất dư dả.
Một người một thi hành tẩu ở trong sơn thôn tĩnh mịch, tiếng bước chân của bọn họ cùng tiếng nước vui vẻ đan xen thành khúc nhạc cô độc mà đơn điệu, quanh quẩn ở trong bóng đêm yên tĩnh. Trong loại bầu không khí này, nếu là người thường tâm chí không kiên định, cho dù không có bất cứ nguy hiểm gì, tinh thần cũng muốn sụp đổ.