Bịch bịch bịch!
Hắn rốt cuộc lao tới trước mặt Tiểu Đậu Bỉ, dang hai tay, gắt gao ôm tiểu anh linh lao về phía mình vào trong lòng.
Cũng chính là lúc này, âm khí nồng đậm như mực nước lao tới trước mắt, Trương Nguyên Thanh thấy, khói đen quay cuồng không thôi kia tản ra, lộ ra một đôi giày thêu, cùng với váy màu đỏ dạng xếp li.
Ngay sau đó, hắn thấy “khói đen” dán bộ ngực đầy đặn cao ngất tản ra, giống như kéo tấm mành ra, hiển lộ ra cằm dưới đường nét duyên dáng.
Cuối cùng là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, Lý quả phụ đầu thôn không nói sai, cô gái quả này thật rất đẹp, nhưng cũng rất trắng, trắng đến dọa người.
Mà khủng bố nhất là mắt của cô, hốc mắt bị năng lượng tối đen chiếm đầy, con ngươi màu đỏ như đá quý.
Thân thể Trương Nguyên Thanh kịch liệt run rẩy, hai hàm răng va chạm, phát ra tiếng va “cốp cốp”, trên mặt hắn hoàn toàn không còn màu máu, trắng bệch như cô gái váy đỏ trước mắt.
Nhưng trái tim hắn lại đang kịch liệt nhảy lên, đập quá tải, biên độ co bóp có thể xuyên thấu qua lồng ngực phập phồng thấy được.
Sự sợ hãi thật lớn nổ tung ở trong lòng Trương Nguyên Thanh, đây là kẻ địch đáng sợ nhất trừ ngoại Ma Nhãn Thiên Vương hắn từng trực diện.
Ma Nhãn Thiên Vương không có khí tràng áp chế Thần Dạ Du, mà cô gái váy đỏ trước mắt lại khác, cô lúc còn sống, hiển nhiên là một vị Thần Dạ Du, không, là Tinh Quan cường đại.
Đôi hốc mắt kia tối đen, con ngươi như giọt máu, ánh mắt không xen lẫn chút cảm tình nào nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh. Cô chậm rãi nâng tay, tay áo trượt xuống, lộ ra một cái tay tái nhợt nhưng thanh tú.
Cái tay này chụp vào cổ Trương Nguyên Thanh.
Ầm một tiếng, cảm xúc Trương Nguyên Thanh bùng nổ.
Hắn như chịu kích thích thật lớn, bên bờ vực cái chết, lửa giận ngọc đá cùng vỡ ở trong lòng tạm thời bao trùm lên sự sợ hãi.
Giày bên chân phải sáng lên ánh sáng vàng dày nặng, hơi đặc sệt.
Cơ bắp chân phải căng lên, xé rách ống quần.
Bốp!
Trương Nguyên Thanh quật ra một đòn vụt chân, quật về phía cái tay tái nhợt chộp tới kia.
Cái tay tái nhợt thanh tú khựng lại một chút, thong thả lật lại lòng bàn tay.
Bốp!
Đòn vụt chân của Trương Nguyên Thanh vừa vặn quật ở lòng bàn tay cô gái váy đỏ, sau đó, bàn chân bị nắm chặt.
“Rắc...”
Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng xương bàn chân vỡ vụn.
Cái tay kia rõ ràng thanh tú xinh đẹp, lại có lực lượng không gì sánh kịp, càng khủng bố hơn là, một cước trí mạng của giày Hậu Thổ, thế mà chưa thể làm cái tay thanh tú tái nhợt kia xuất hiện chút dao động nào.
Không thể chiến thắng, không thể chiến thắng... ý niệm “giết chết cô ta” trong lòng Trương Nguyên Thanh nhanh chóng dập tắt.
Hắn giống như mất đi lý trí, trở nên lỗ mãng, không quan tâm hai tay đập lên ngực.
“Ầm!”
Làn gió mạnh mẽ cùng ánh lửa đỏ đậm hất lên làn váy của quận chúa, hất lên mái tóc đen của cô, mà khuôn mặt của cô băng lạnh cứng ngắc.
Thấy sóng xung kích bùng nổ không thể bức lui quận chúa, trong lòng Trương Nguyên Thanh mắng một tiếng “đệch”, giày Hậu Thổ công kích cũng không thể đánh lui cô ta, mình vì sao sẽ cảm thấy bao tay phẩm chất Siêu Phàm có thể có tác dụng?
Tệ nhất là, trì hoãn một phen như vậy, đã lãng phí thời gian cứu mạng quý giá.
Quận chúa buông ra bàn chân, cái tay tái nhợt thanh tú chộp tới lần nữa, cũng hầu như chạm đến cổ hắn.
Cổ Trương Nguyên Thanh nhanh chóng ngưng đọng một tầng sương trắng.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Trương Nguyên Thanh ấn cái nút tiếng trống của loa Miêu Vương, đồng thời triệu hồi ra giày khiêu vũ màu đỏ.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống nặng nề, đinh tai nhức óc xé rách màng tai, nhằm vào tất cả linh thể, tinh thần, khiến người nghe tiếng lòng sợ hãi, tinh thần chấn động.
Tay của quận chúa khựng lại một lần khẽ không thể phát hiện. Hai mảng ánh sáng màu đỏ bao trùm hai chân Trương Nguyên Thanh, xỏ xong, ngay sau đó, thân thể hắn không chút dấu hiệu sụp xuống, xoạc chân một cái tránh đi tay của quận chúa.
Nghe được tiếng trống, đôi mắt lạnh lùng hung lệ của quận chúa tựa như co lại một lần, ngay sau đó, ánh mắt trở nên càng thêm hung dữ, khuôn mặt tái nhợt hiện lên những sợi mạch máu màu đen gồ lên.
Tuy gương mặt cứng ngắc, nhưng cảm xúc nổi giận kia, Trương Nguyên Thanh cảm thụ rõ ràng.
Tiếng trống khiến cô ta cuồng bạo? Không đúng, tiếng trống không có năng lực này... Trương Nguyên Thanh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó nghĩ tới cái gì.
Là Ma Quân!
Ma Quân năm đó cũng tiến vào phó bản này, lúc đó hắn khẳng định cũng cầm theo loa Miêu Vương, tiếng trống kích thích đến quận chúa, tựa như gợi lên hồi ức không thoải mái của cô ấy...
Đệch, Ma Quân tên ngốc này năm đó đã làm gì đối với cô ấy? !
Trong lòng Trương Nguyên Thanh chửi ầm lên.
Ở dưới giày khiêu vũ màu đỏ khống chế, hai chân hắn bật một cái, phóng người lên, hướng về ngoài thôn chạy như điên.
Giày khiêu vũ màu đỏ cũng không chịu quận chúa áp chế.