Vừa mở ra cửa chống trộm, Trương Nguyên Thanh thấy cửa chống trộm đối diện cũng mở ra, từ bên trong đi ra một người trung niên mặc quần đùi bờ cát cùng áo ngắn tay bờ cát, nổi bật ra một chữ “đũy”.
“Ây dô, Nguyên Tử ngu ngốc, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, bị vắt cạn thân thể!” Cậu nhìn thấy y bát truyền nhân, mở mồm là một đoạn rap lộn xộn.
Sau đó cười hề hề nói: “Rốt cuộc thông suốt rồi nha, biết tìm bạn gái đặt phòng rồi, cậu rất vui mừng.”
Trương Nguyên Thanh nhìn ông cậu cả người đều là hoa, tức giận nói:
“Cậu, bộ trang phục này của cậu, là muốn đi nơi lưu đày nghỉ phép sao? Đợi chút, cậu nói cái gì? Đặt phòng cái gì?”
“Mùa hè năm nay thời tiết quỷ này, cũng có thể đi nơi lưu đày nghỉ mát rồi. Cậu nghĩ, quần đùi bờ cát rất hợp với thời tiết như vậy.” Cậu giải thích một câu, tiếp theo nháy mắt nói:
“Ngọc Nhi nói mày có bạn gái rồi, hôm qua cùng bạn gái ở bên ngoài qua đêm, bà ngoại mày vui muốn hỏng rồi, nói vẫn là Nguyên Tử có tiền đồ nhất.”
Dì trẻ? Dì ấy thế mà thay mình nói dối lấy lệ ông ngoại bà ngoại? Trương Nguyên Thanh thuận thế nói:
“Chờ về sau sinh con, cháu muốn để nó đi theo cậu học rap.”
Cậu vừa nghe xong liền rất vui vẻ, liền nhét cho y bát truyền nhân một tờ tiền giấy đỏ rực.
“Quá khoa trương rồi nhỉ? Ba mươi cuộc gọi nhỡ?”
Trong nhà hàng gió lạnh gào thét, Trương Nguyên Thanh cầm điện thoại di động vừa nạp được 9% pin, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trong những cuộc gọi nhỡ này, có năm cuộc là bà ngoại gọi, còn lại tất cả đều là Quan Nhã gọi.
Tuy đây là lưu trình nhất định phải chuẩn bị, nhưng một hơi gọi hai mươi mấy cuộc, cũng quá khoa trương rồi nhỉ... Trương Nguyên Thanh hoài nghi điện thoại di động của mình chính là bị cô ấy gọi đến sập nguồn.
Phó bản thôn Thất Ngữ quả thật rất nguy hiểm, nhưng người ngoài đến nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn vào là phó bản cấp A, chỉ vậy mà thôi.
Hắn thầm nhủ, chẳng lẽ cảm tình của Quan Nhã đối với mình đã khắc sâu đến mức như vậy? Đang nghĩ, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, người gọi tới là Quan Nhã.
Khóe miệng Trương Nguyên Thanh nhếch lên, nhận cuộc gọi, ho khan một tiếng, trêu chọc: “Chị Quan Nhã, tôi cũng không biết, thì ra chị lo lắng cho tôi như vậy, chậc chậc, mỹ nhân ân trọng, chỉ có dâng mười tám cm mới có thể báo đáp.”
Nhưng mà, Quan Nhã không giống như hắn dự đoán nói: Là tám cm hay là mười tám cm, chị muốn tự tay nghiệm chứng một lần. Hoặc là: Báo đáp của cậu có thể giống tiệm quần áo bán đại phá xả kho, chiết khấu 50% hay không?
Trong thanh âm Quan Nhã lộ ra vui sướng, lộ ra kích động, lộ ra mỏi mệt như trút được gánh nặng: “Nguyên Thủy, cậu đi ra rồi? Quá tốt rồi, quá tốt rồi...”
Hả? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra: “Làm sao vậy?”
Trong điện thoại Quan Nhã chưa đáp lại mà hô lên:
“Thập trưởng, Nguyên Thủy đi ra rồi! !”
Mười mấy giây sau, Trương Nguyên Thanh nghe được thanh âm không tao nhã chút nào của Lý Đông Trạch:
“Oh my god, Nguyên Thủy, ở phương diện vượt phó bản, cậu chưa bao giờ làm người ta thất vọng, cậu là thiên tài, thiên tài đứng đầu.”
“Thập trưởng, tiếng anh to quá, tôi chưa làm rõ tình huống, mời anh tao nhã giải thích một lần.”
Rất nhanh, Trương Nguyên Thanh từ trong miệng Lý Đông Trạch đã biết một đoạn lời của Âm Cơ dẫn tới lời đồn, đã biết bọn Quan Nhã lo lắng.
Ma Quân nói tính sai trọng điểm, hẳn là giống với mình, nghĩ lầm giải quyết boss trong thôn mới có thể vượt qua, chờ lúc hắn phản ứng lại, đã mất nửa cái mạng.
Mình cuối cùng có thể từ trong tay quận chúa chạy trốn, dựa hết vào vận may, nghĩ hẳn Ma Quân lúc trước cũng là như thế.
Vịnh Phó gia.
Phòng luyện công, Phó Thanh Dương cả người mồ hôi đầm đìa, hai tay cầm kiếm, liên tục chém.
Lưỡi kiếm ma sát không khí, phát ra tiếng xé gió nặng nề ngắn ngủi.
Hàng ngày vung kiếm một vạn lần, là mục tiêu hắn đặt ra cho bản thân, trừ vào phó bản, không có việc gì có thể ngăn cản hắn vung kiếm.
Phó Thanh Dương có rất nhiều trợ thủ, nhỏ đến ăn, mặc ở, đi lại, có một đám em gái tai thỏ chăm sóc; Lớn đến kinh doanh công ty danh nghĩa, duy trì Bạch Hổ vệ vận chuyển, có đoàn đội quản lý chuyên nghiệp, đoàn tham mưu thay hắn dốc hết tâm huyết.
Phó Thanh Dương dùng tinh lực ở hai nơi, một là công việc Ngũ Hành minh, hai là tu hành. Hắn không dám lãng phí quá nhiều tinh lực ở nơi khác, hắn biết thiên phú của mình không bằng các thiên tài đứng đầu kia, hắn chỉ có dùng trả giá gấp mười gấp trăm lần, mới có thể áp chế những người tự xưng là thiên tài đó. Cho tới nay, thiên tài Phó Thanh Dương không áp chế được chỉ có một mình nữ nguyên soái, người khác, cho dù là (thiếu 1 đoạn)
Nhưng hôm nay, hắn chém hai ngàn lần, nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái, trong lòng luôn có sự bực bội.
Lúc này, cửa phòng luyện công bị đẩy ra. Linh Quân mặc quần cộc, dép xỏ ngón, tóc rối bời, cầm điện thoại di động, tựa vào cạnh cửa.