Ngôn luận của những Thần Dạ Du kia, cũng là như thế.
“Lão cẩu, tôi nghe trợ thủ nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn đi ra rồi?”
Trong cửa hàng thú cưng, Cẩu trưởng lão ngồi ở trên bàn, đôi mắt như cúc áo màu đen nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, người trò chuyện hiển thị là ﹣ lão Tôn hồ đồ!
“Cái này không phải theo lý thường sao?” Cẩu trưởng lão nói: “Nguyên Thủy sẽ không ngã xuống ở trong phó bản cấp A nho nhỏ, thật sự có thể tôi luyện hắn chỉ có cấp S.” Giọng điệu tựa như người lớn trong nhà khoe con cái học tiểu học thi được 100 điểm.
... Tôn trưởng lão cười nhạo nói: “Ngày hôm qua ông cũng không phải là nói như vậy. Mặt chó của ông cũng bị dọa trắng bệch.”
“Ông không bằng nói lông chó của tôi cũng bị dọa trắng bệch, so với mặt trắng bệch có sức thuyết phục hơn.” Cẩu trưởng lão tâm tình rất tốt, tha thứ lão Tôn ghen tị nói móc.
Tôn trưởng lão tức giận nói: “Không nói lời thừa với ông nữa, phương án vượt phó bản cho tôi, nói cái giá đi.”
Phương án vượt phó bản của Thái Nhất môn, một khối này, là Tôn trưởng lão quản lý, lúc trước Phó Thanh Dương trực tiếp tìm lão, cũng là nguyên nhân này.
“Chờ chút!”
Cẩu trưởng lão nhớ tới mình còn chưa xem phương án vượt phó bản.
Mà khi hắn mở ra computer, tìm kiếm “thôn Thất Ngữ”, bắn ra lại là: Chưa tìm thấy nội dung tương quan.
“Nguyên Thủy hẳn là còn chưa viết xong phương án vượt phó bản, tôi bảo Thanh Dương hỏi một chút.” Cẩu trưởng lão nói.
Hai giờ chiều, Trương Nguyên Thanh bị tiếng chuông chói tai đánh thức.
Mình nên tắt máy tránh bị quấy rầy giấc ngủ. Hắn có chút bực bội cầm lên điện thoại di động, đang chuẩn bị cúp máy, bỗng nhiên liếc thấy người gọi tới - Phó Thanh Dương!
“Bách phu trưởng có gì phân phó?”
Trương Nguyên Thanh thay đổi thái độ, giọng điệu thành khẩn, tràn ngập kiên nhẫn.
…
“Phương án vượt phó bản chưa viết?” Phó Thanh Dương giọng thuần hậu mà lạnh nhạt.
Cấp trên rất coi trọng phương án vượt phó bản thôn Thất Ngữ sao, đại khái cũng có tò mò, dù sao đây là một phó bản khiến Ma Quân ở giai đoạn Thánh Giả, vẫn còn cảm khái “Có thể sống sót dựa hết vào vận may”. Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại:
“Làm sao vậy?”
Đổi thành người ngoài nói chuyện với mình như vậy, Phó Thanh Dương sẽ lạnh như băng nói cho hắn, đây không phải phương thức nói chuyện với cấp trên.
Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn xét cho cùng là không tầm thường.
Phó Thanh Dương ngắn gọn giải thích một câu: “Nói như thế nào?”
“Cậu phải biết rằng, Ngũ Hành minh cùng Thái Nhất môn đều là tổ chức chính phủ, có cạnh tranh có mâu thuẫn không giả, nhưng ở trên lập trường, là cùng tiến thối. Một phần phương án vượt phó bản, cho dù quý giá nữa, cũng không thể dao động minh ước.”
“Hơn nữa, tôi không cho rằng một phần phương án vượt phó bản Siêu Phàm cảnh, có thể dao động phương châm của tổ chức.”
“Tôi biết!” Trương Nguyên Thanh nói.
Nghe vậy, Phó Thanh Dương liền biết hắn có lý do của mình, liền nói ngay:
“Vậy cậu qua đây đi, giáp mặt nói với tôi!”
Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh ngáp một cái, sau khi lót dạ đầy bụng, lướt diễn đàn xong, cơn mệt mỏi của hắn dâng lên, vì thế ngủ một giấc.
Ngủ ngày có lợi cho Thần Dạ Du khôi phục, sau khi điểm kinh nghiệm tăng lên, tinh lực, thể lực tăng lên, tuy chỉ ngủ hai giờ, nhưng sự mỏi mệt trong phó bản mang đến đã bị tẩy đi sạch sẽ.
Trương Nguyên Thanh xỏ giày chạy, tới phòng khách.
Trong phòng khách, ông ngoại đeo kính lão, ngồi ở cạnh máy tính, nhàn nhã đánh poker.
Thấy Trương Nguyên Thanh đi ra, ông lão cầm lấy chén giữ ấm ngâm cẩu kỷ trong tay, vặn ra, thảnh thơi uống một ngụm, dùng một loại ánh mắt “cười mà không nói” đánh giá cháu ngoại.
Bà ngoại ngồi ở một bên, xem ông ngoại đánh poker, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn qua, giọng điệu ôn hòa nói:
“Tỉnh rồi? Đói bụng chưa, phần cơm cho cháu đó.” Dứt lời, liền vào nhà bếp, bưng qua đồ ăn giữ ấm.
Trương Nguyên Thanh thật ra không đói, nhưng bà ngoại hiếm thấy phần cơm cho hắn, trong lòng cảm động một phen, nói: “Vừa lúc đói rồi, cảm ơn bà ngoại...”
Vừa dứt lời, hắn liền thấy bà ngoại đặt một hũ canh ở trước mặt, trong nước canh màu hơi sẫm nhưng trong suốt ngâm một con bồ câu non, mấy hạt cẩu kỷ, vài miếng nhân sâm...
Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt cứng ngắc nhìn bà ngoại, hướng bà phát ra ba cái “? ? ?” .
Bà ngoại vui mừng nói:
“Tuy trẻ tuổi, nhưng cũng phải chú ý thân thể. Đúng rồi, nhớ phải dẫn cô nương người ta về nhà ăn cơm, hôm qua bà nghe người trong tiểu khu nói, cô nương đó lại tới tìm cháu? Chạy xe không giống với lần trước, thực có tiền nha.”
Bà ngoại nói xong, vỗ vỗ bả vai cháu ngoại, hài lòng về bên cạnh ông ngoại xem đánh bài.
Cả một đêm không về nhà, về là ngủ luôn, đây là cảm thấy mình làm lụng vất vả đến trời sáng? Cho nên nấu canh cho mình?
Không, không phải như thế, bà ngoại nghe cháu giải thích, bà phải nghe cháu giải thích... Trương Nguyên Thanh ánh mắt đau đớn, ở trong lòng làm ra động tác “Đưa tay giữ lại”.