Thấy Phó Thanh Dương quay về, Lý Đông Trạch nâng tay đè lên môi ho khan một tiếng, khôi phục tao nhã.
Đôi mắt sáng bóng như đá quý màu đen của Phó Thanh Dương hướng về phía Trương Nguyên Thanh:
“Nói một chút về nguy cơ trong phó bản.”
Hắn nói xong, ánh mắt liếc về phía ba món đạo cụ.
Trương Nguyên Thanh chỉ vào chúng nó, nói: “Những thứ này chính là nguy cơ lớn nhất trong phó bản, ừm, bài trừ boss to mà nói.”
Quan Nhã nhìn về phía Búp Bê Âm Ngọc chạm trổ tinh xảo: “Nó nguy hiểm nhất nhỉ!”
Dù sao cũng là đạo cụ loại quy tắc.
Nào ngờ, Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Không, nó là không nguy hiểm nhất. Bởi vì chỉ cần phá giải quy tắc của nó, thì có thể hóa giải nguy cơ. Mà hai món khác...
Hắn nhớ lại sự sợ hãi khi đối mặt người giấy, sắc mặt lập tức trở nên rất kém.
Nguyên Thủy giống như bị phó bản này dọa ra bóng ma tâm lý rồi... Ba vị thám báo “Sát ngôn quan sắc”, nhìn ra Nguyên Thủy Thiên Tôn nghĩ mà sợ, đối với sự nguy hiểm của thôn Thất Ngữ, có hiểu biết sâu hơn rõ ràng hơn.
Đạo cụ loại quy tắc ngược lại đơn giản nhất, vậy hai đạo cụ khác, hoặc là vượt qua cực hạn của hành giả Siêu Phàm, hoặc là không thể hóa giải.
Linh Quân gắp một miếng chân giò hun khói mỏng manh, vừa ăn vừa hỏi:
“Boss lớn của thôn Thất Ngữ là tồn tại thế nào?”
“Là một quận chúa đời Minh!” Trương Nguyên Thanh nói.
Mắt Linh Quân sáng lên: “Đẹp không?”
Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên: “Cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa...”
Quan Nhã ngoài cười nhưng trong không cười chen vào một câu: “Hơn nữa cái gì?”
Hơn nữa tôi hoài nghi cô ấy từng bị Ma Quân chiếm tiện nghi, Ma Quân tên kia quả thực không phải người... Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa bại lộ thân phận truyền nhân Ma Quân, vội sửa lời nói:
“Hơn nữa cô ấy có một đôi mắt linh động sáng ngời tương tự chị Quan Nhã, như đá quý lấp lánh nhất thế gian.”
Khi nói nửa câu sau, hắn là nhìn vào mắt Quan Nhã nói. Linh Quân vui sướng gật đầu, hắn đích thân truyền dạy có tác dụng.
“Khụ!” Phó Thanh Dương không có vẻ mặt gì đằng hắng cổ họng. Quan Nhã vui vẻ, cậu em vợ tức giận.
Lúc này, hai cánh cửa gỗ màu nâu phát ra tiếng gõ cửa “Thùng thùng”. Phó Thanh Dương nhìn qua, nói: “Mời vào!”
Em gái tai thỏ đẩy cửa ra, đứng ở cửa, ánh mắt rủ xuống góc bốn mươi lăm độ, khom người làm ra tư thế “mời”.
Một con Teddy lông quăn, cất bước chân trầm ổn, dọc theo thảm đỏ tiến vào phòng sách.
Mọi người trong phòng tiếp khách đều đứng dậy, cung kính nói: “Cẩu trưởng lão! !”
Cẩu trưởng lão khẽ gật đầu, đôi mắt như cúc áo màu đen nhìn quét toàn trường, khi nhìn thấy ba món đạo cụ trên bàn trà, tạm dừng một chút, tiếp đó dời ánh mắt đi, nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, cười ha ha nói: “Tôi sớm nói với bọn họ, vấn đề khó Ma Quân không qua được, có lẽ đối với cậu mà nói, là đề bài có thể dễ dàng giải được.”
Bọn người Quan Nhã đều là vẻ mặt “Ngài chưa chưa nói, nhưng tôi không dám phản bác”.
Trương Nguyên Thanh cúi đầu bái lạy: “Đa tạ trưởng lão coi trọng, đa tạ trưởng lão bồi dưỡng!”
Tên chó liếm này... Linh Quân yên lặng quay mặt sang một bên. Cẩu trưởng lão rất hài lòng, cười nói:
“Ba món đạo cụ này là cậu ở trong phó bản đạt được? Thưởng rất hậu hĩnh đấy. Ừm, không cần lãng phí thời gian, nói xem, phó bản này có cái gì cổ quái, thế nào cũng cần tôi tới đây mới được.”
Hắn vừa nói xong, liền thấy bọn tiểu bối ở đây đồng thời nhìn về phía đạo cụ: “Ngài tự mình xem!”
Cẩu trưởng lão nâng lên móng vuốt, ngoắc nhẹ một cái, ba món đạo cụ tự bay lên, tự mình bày chỉnh tề ở trước mặt hắn.
Cẩu trưởng lão đặt móng vuốt lên cái đầu quả dưa của Búp Bê Âm Ngọc, sau đó, mọi người rõ ràng nhìn thấy, khuôn mặt chó Teddy lộ ra kinh ngạc nhân tính hóa.
Tiếp theo, Cẩu trưởng lão nhanh chóng dời móng vuốt đến trên hộp son bằng bạc, trong ánh mắt mang theo một tia chờ mong, vài giây sau, xem xong tin tức hộp son, Cẩu trưởng lão hít sâu một hơi, nâng lên móng vuốt đặt ở trên gương đồng.
Sau khi xem xong tin tức ba món vật phẩm, Cẩu trưởng lão nâng đôi mắt đen nhánh lên, nhìn Trương Nguyên Thanh: “Tiểu tử cậu mỗi lần vào phó bản đều phải làm ra chút trò thiêu thân.”
Giọng điệu đã giống vui mừng thưởng thức, lại như là bất đắc dĩ oán giận.
Trương Nguyên Thanh bên cạnh bổ sung đúng lúc, nói: “Nếu có phương án vượt phó bản, hầu như có thể không tổn hao gì thông qua thôn Thất Ngữ.”
Cẩu trưởng lão chậm rãi phun ra một hơi: “Việc này, phải báo lên tổng bộ!”
Trong tiệm thú cưng.
Hai con mèo ở trên cây leo cho mèo đánh vương bát quyền với nhau, thân thể chúng nó ở trên cái giá cao cao lung lay sắp đổ, lại luôn có thể giữ được cân bằng vi diệu, giống như bậc thầy xiếc kỹ xảo cao siêu.
Dưới cây leo cho mèo, một con chó Bull loại nhỏ lười biếng ngủ nhiều khò khò, tiếng ngáy rung trời.