Làm người am hiểu xã giao, hắn khẳng định sẽ không giống những kẻ giả đứng đắn kia, nói cái gì “Cô nương đừng hiểu lầm” “Cô nương tự trọng”, cũng sẽ không giống trai thẳng, mở mồm chính là “Cô đừng gọi bậy tôi!”
Câu này rất hiển nhiên chọc trúng tâm khảm cô dâu ma, cô uyển chuyển đứng dậy, nói: “Đã lâu không gặp, tu vi phu quân tinh tiến nhanh chóng, đã có tư thái rồng phượng, thật đáng mừng.”
Cho nên, cô là cảm thấy tôi mạnh lên, thái độ mới trở nên ôn hòa như vậy? Lần trước cô không phải như thế. Trương Nguyên Thanh không nói lời thừa, vào thẳng chủ đề:
“Tôi biết, từng có một vị nương nương cường đại tới nơi này, bảo cô tìm một người, có việc này hay không?”
Khi nói chuyện, hắn lặng lẽ thò tay vào túi quần, một khi cô dâu ma trở mặt công kích, hoặc gọi Tam Đạo sơn nương nương, hắn liền lập tức truyền tống rời khỏi, trở về hiện thực.
Nào ngờ, cô dâu ma thái độ rất thuận theo, tựa như cô gái nhỏ xuất giá tòng phu.
“Người vị nương nương kia muốn tìm, chính là phu quân ngài.”
Trương Nguyên Thanh cả kinh: “Cô nhận ra tôi...”
“Đêm đó phu quân bị tập kích, từng sử dụng đạo cụ của nương nương, nô gia dù chưa thể buông xuống, nhưng xuyên thấu qua khăn voan, thấy rất rõ ràng.” Cô dâu ma trả lời.
Đêm đó bị tập kích... Trương Nguyên Thanh đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo mới nhớ tới cô là chỉ đêm đó gặp được Hắc Vô Thường.
Đúng rồi, lúc ấy bởi vì người thần bí đột nhiên xuất hiện, cô ấy chưa buông xuống hiện thực, đợi một chút, cô ấy nhìn thấy mình sử dụng chày Phục Ma, vậy cô ấy có phải cũng thấy được bộ dáng người thần bí hay không?
Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên:
“Cô nhìn thấy lúc ấy có cái gì khác thường, ví dụ như, có người thần bí xuất hiện hay không?”
Cô dâu ma dịu dàng nói:
“Có, nô gia còn thấy rõ dung mạo hắn, phu quân nếu cần, nô gia có thể vẽ cho phu quân.”
Trương Nguyên Thanh mừng rỡ: “Đa tạ nương tử, nương tử thật sự là vợ hiền!”
Cô dâu ma nghe vậy, vui sướng không thôi.
Cô giơ lên cái tay trắng thuần thanh tú, nhẹ nhàng vung lên, trên bàn tròn trải vải đỏ xuất hiện giấy và bút mực, bút lông tự động bay lên, chấm mực, nhanh chóng phác thảo ở trên giấy Tuyên Thành.
Vài phút sau, bộ dáng một người trẻ tuổi phác thảo ra.
Trương Nguyên Thanh nhìn chăm chú, người này ngũ quan bình thường, khóe miệng mang nụ cười, nhìn như thần thái phấn chấn, ở sâu trong ánh mắt lại ngưng tụ tang thương khôn kể.
Người này là ai? Có mặt là được, chờ trở về hiện thực, đi văn phòng cảnh sát phân biệt mặt người... Trương Nguyên Thanh cầm lấy giấy Tuyên Thành, thổi khô nét mực, gấp lại, thu vào trong túi.
Hắn cho rằng, khuôn mặt này tuyệt đối không phải không có ý nghĩa, bởi vì Hắc Vô Thường trước khi chết, từng sợ hãi hô to: Sao có thể là ngươi, sao có khả năng là ngươi!
Nói lên Hắc Vô Thường là biết người thần bí, nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng đối với người thần bí xuất hiện.
Đã không phải khuôn mặt không có ý nghĩa, vậy người thần bí tất nhiên thường dùng “nó”, nói không chừng trong hệ thống chính phủ hoặc là văn phòng cảnh sát, có thể tìm được khuôn mặt này.
“Nương tử, vi phu còn có một chuyện hỏi.” Trương Nguyên Thanh không quên trọng điểm, thử nói: “Vị nương nương kia, ôm loại thái độ nào đối với ta?”
Thái độ của Tam Đạo sơn nương nương rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, nếu lão mõ đối với con kiến trộm đi pháp khí của mình mang theo phẫn nộ cùng sát khí, vậy Trương Nguyên Thanh đánh chết cũng không thể trả lại dương phách.
Đồng thời, cũng đoạn tuyệt khả năng ở trong phó bản sử dụng chày Phục Ma.
Mà nếu chỉ là tức giận, như vậy, Trương Nguyên Thanh cảm thấy mình còn có cơ hội quỳ xuống đến hát bài chinh phục.
Ý nghĩ việc này có đường sống quay về.
Tương lai thật sự cùng đường, trả lại pháp khí là được.
Cô dâu ma dịu dàng nói:
“Nô gia từng cầu tình cho phu quân, nương nương tự xưng là chính thần triều đình sắc phong, không phải hạng người hiếu sát, chỉ cần phu quân trả lại chày Phục Ma, nhận sai hẳn hoi, nương nương có thể mở một mặt lưới, không hại tính mạng phu quân.”
Thật hay giả? Cô sẽ không gạt ta chứ? Trương Nguyên Thanh nghe xong tâm tình buông lỏng, giống như dỡ xuống tảng đá lớn trong lòng, nhưng lại không quá dám tín.
Hắn không biểu lộ gì cả gật đầu, nói:
“Ta biết rồi, đa tạ nương tử đã nói!
“Thời gian không còn sớm nữa, ừm, nương tử nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi trước.”
Cô dâu ma vừa nghe, âm khí quanh người kịch liệt rung chuyển, vội nói: “Phu quân chậm đã...”
Giọng của cô trở nên ủy khuất ấm ức: “Phu quân cứ như vậy rời đi? Vứt bỏ nô gia ở đây sao.”
A cái này... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, nương tử, chúng ta người quỷ không chung đường mà, ta cũng không phải là Ninh Thải Thần hảo hán như vậy, không làm được vong linh kỵ sĩ*.
* Lấy ý từ phim Thiến Nữ U Hồn, trong đó Ninh Thải Thần là một thư sinh có tình yêu với 1 hồn ma, vong linh kỵ sĩ có thể hiểu là ‘cưỡi’ ma.