Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 75 - 【Vip】 Chém Giết (1)

【VIP】 Chém giết (1) 【VIP】 Chém giết (1)

Khiêu vũ? Âu Hướng Vinh ngẩn ra, đầu óc trong lúc nhất thời chưa kịp xoay chuyển.

Đạo cụ loại thần quái này thế mà lại mời hắn khiêu vũ.

Âu Hướng Vinh cười lạnh một tiếng, hắn đương nhiên không có khả năng ở thời điểm chiến đấu khiêu vũ với giày nhảy của kẻ địch, lập tức cắn chót lưỡi, hướng lưỡi dao dài sáng choang phun ra một ngụm máu đầu lưỡi.

Làm linh cảnh hành giả kinh nghiệm phong phú, lại là nghề nghiệp tà ác, hắn chiến đấu không ít với thần dạ du, biết được đặc tính kỹ năng của nghề nghiệp này.

Đạo cụ loại thần quái lấy quỷ dị trứ danh, Âu Hướng Vinh từng bị một món đạo cụ thần quái dây dưa vài ngày, cực kỳ khó chơi.

Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là lực sát thương thực tế có chút không đủ.

Mặt khác, đạo cụ loại thần quái phổ biến e ngại thứ dương khí tràn đầy, giống loại đạo cụ nghi ngờ sống nhờ oán linh này, một ngụm máu đầu lưỡi có thể áp chế.

Vấn đề không lớn.

Giày khiêu vũ màu đỏ cùng lên cùng hạ xuống chờ đợi vài giây, thấy nhân loại trước mắt không muốn khiêu vũ với mình, tựa như tức giận, thân giày hiện lên ánh sáng yếu ớt màu đỏ sậm, ở trong tiếng “cốp cốp” dồn dập, lao về phía Âu Hướng Vinh.

Âu Hướng Vinh nguy nga bất động chờ đợi giày khiêu vũ màu đỏ tới gần, ở lúc nó nhảy về phía đầu xe công kích mình, bình tĩnh chém ra con dao dài, ý đồ khiến oán linh sống nhờ ở trong giày bị thương nặng.

Nhưng, lưỡi dao chém qua giày khiêu vũ, lại chưa có xúc cảm chém trúng vật thực, đôi giày khiêu vũ màu đỏ quỷ dị này giống như ở một thời không khác, không tồn tại ở hiện thực.

“Ầm ầm!”

Ngay sau đó, ngực, khuôn mặt Âu Hướng Vinh đã bị hung hăng đạp hai phát.

Hắn cảm nhận được cảm giác đau đến trái tim dừng đập, khó có thể hít thở của Trương Nguyên Thanh vừa rồi, đồng thời, khuôn mặt nóng rát đau đớn, trong mũi chảy ra chất lỏng ấm áp.

Đây, đây không phải đạo cụ nghề nghiệp thần dạ du... Âu Hướng Vinh vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt, kinh nghi bất định nói:

“Hư không?”

Đặc tính đạo cụ này, thoạt nhìn có chút giống nghề nghiệp nào đó của nước ngoài. Một tên thần dạ du cấp 1, sao có thể có được đạo cụ nghề nghiệp nước ngoài?

Không kịp nghĩ nhiều, trong tầm mắt Âu Hướng Vinh, đôi giày khiêu vũ quỷ dị kia thay đổi phương hướng, một lần nữa đạp tới.

Hắn không để ý đi lau máu mũi, hai cánh tay giơ ngang trước ngực, ầm ầm hai tiếng, vị mê hoặc chi yêu này bị đạp từ nóc xe lăn xuống.

Âu Hướng Vinh hoặc bổ nhào tới, hoặc xung phong, hoặc quay cuồng, hoặc mượn dùng xe tránh né, ở bãi đỗ xe rộng lớn trong lòng đất trằn trọc xê dịch, hắn tránh được đại bộ phận cú đạp của giày khiêu vũ màu đỏ.

Nhưng vẫn bất hạnh bị đạp trúng mấy lần, mỗi lần giẫm đạp đều khiến hắn đau đớn vô cùng, thương thế đêm qua kịch chiến lưu lại phát tác, nội tạng chảy ra tơ máu.

Chủ nhân vô dụng thật, thật mạnh... Trương Nguyên Thanh đứng xem giày khiêu vũ màu đỏ chiến đấu, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Hắn một lần nữa khắc sâu ý thức được đạo cụ loại quy tắc đáng sợ.

Nó đuổi giết không thể bị phá hư, không thể gián đoạn, mục tiêu chỉ có thể bị động thừa nhận nó đuổi giết, trừ phi phá giải quy tắc của nó, đó chính là khiêu vũ.

Nhưng đây là điều không thực tế, cho dù Âu Hướng Vinh khuất phục với giày khiêu vũ màu đỏ, cố nén xấu hổ nhảy điệu clacket, mình cũng sẽ ra tay can thiệp, khiến vũ đạo của hắn xuất hiện sai lầm.

Mà điệu nhảy có sai lầm, tất cả uổng phí.

Chẳng qua, Trương Nguyên Thanh cũng đã có nhận thức rõ ràng đối với sự cường đại của mê hoặc chi yêu, lấy lực đạp của giày khiêu vũ màu đỏ, Âu Hướng Vinh thế mà cũng có thể chống đỡ được.

Thân thể kiên cường dẻo dai đáng sợ.

“Âu Hướng Vinh sẽ không ngu ngốc chờ chết, chờ sau khi hắn ý thức được mình chỉ có thể bị động chịu đòn, không thể đánh trả, hắn khẳng định sẽ lựa chọn bỏ chạy...”

Trương Nguyên Thanh đầu óc tỉnh táo, hắn phải đánh lén ở trước khi đối phương đào tẩu.

Không cầu giết địch, nhưng nhất định phải bám trụ hung thủ giết người này.

Ầm ầm!

Âu Hướng Vinh lại một lần không kịp tránh, bị giày khiêu vũ màu đỏ đá hai phát vào mặt, đạp hắn lảo đảo lui về phía sau, đạp hắn trước mắt tối sầm, đầu váng mắt hoa.

Cơ hội!

Trương Nguyên Thanh như báo săn lao ra, hắn cầm chày phục ma chạy như điên, chạy ra một đường vòng cung, vòng đến phía sau Âu Hướng Vinh.

Hung hăng hướng sau lưng gã đẩy ra chày phục ma.

“Ông!”

Đột nhiên, một màn ánh sáng màu trắng dày đặc như sương mù chặn mũi nhọn ba cạnh của chày phục ma.

Luồng lực lượng này bắt nguồn từ yêu bài đồng xanh tay trái Âu Hướng Vinh nắm chặt, một tấm yêu bài cổ đại giăng kín vết nứt cùng vết máu, như là vật phẩm của binh sĩ già nhiều kinh nghiệm sa trường nào đó.

Đây là món đạo cụ phòng ngự kia của Triệu Anh Quân.

Bình Luận (0)
Comment