Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 761 - 【Vip】 Phong Hội Nghề Tự Do (1)

【VIP】 Phong hội nghề tự do (1) 【VIP】 Phong hội nghề tự do (1)

Cô dâu ma chớp mắt, thầm chứa thâm tình, đi về phía Trương Nguyên Thanh, bước chân của cô nhẹ nhàng tao nhã, biên độ rất nhỏ, khiến Trương Nguyên Thanh nghĩ tới bốn chữ “gót sen uyển chuyển”.

Cô dâu ma hạnh phúc rúc vào trong lòng phu quân.

Trương Nguyên Thanh vốn muốn đẩy cô ra, nhưng cân nhắc đến “tân nương” là thiết lập linh cảnh giao cho cô, mạnh mẽ yêu cầu cô giữ khoảng cách, bày rõ thân phận, có thể sẽ nổi lên xung đột với thiết lập nhân vật cô dâu ma, tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Ví dụ như độ trung thành giảm, ví dụ như oán khí tăng thêm, âm khí trở nên không đủ thuần túy... Theo cô ấy đi, dù sao xung quanh không có ai.

Lúc này, cô dâu ma xấu hổ nói;

“Phu quân tìm thân thể cho nô gia, là muốn để nô gia động phòng với chàng sao?” Cũng may Âm Thi không có máu, bằng không cô bây giờ nhất định đỏ ửng cả mặt.

... Trương Nguyên Thanh bỗng có loại cảm giác tự bê tảng đá đập chân mình, khi không có thân thể, hắn còn có thể dùng lý do cho qua, lúc này có thân thể có sẵn, trong lúc nhất thời vậy mà nghĩ không ra lý do từ chối.

Nhưng mình không phải Ma Quân!

Vừa vặn lúc này, tiếng bước chân trầm ổn từ hành lang truyền đến, ngay sau đó, bóng dáng Phó Thanh Dương xuất hiện ở ngoài cửa.

Hắn đại khái là quên nói chuyện gì, cho nên quay về, nhưng bây giờ đã không quan trọng nữa, Tiền công tử nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ánh mắt bình thản chợt co lại.

Khuôn mặt quanh năm lạnh nhạt kia, hiện lên kinh ngạc, khinh thường cùng với một mảng thương tiếc thật sâu...Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh lập tức cứng ngắc, run giọng nói: “Bách phu trưởng, anh nghe tôi giải thích...”

Phó Thanh Dương lạnh lùng nói “Không cần cãi nữa, về sau cách Quan Nhã xa một chút.”

Trương Nguyên Thanh: “...”

***

Ba tiếng sau, xe MPV đến tỉnh Giang Nam, tới một nơi tên là Đồng trấn.

Nơi này tựa như là điểm cảnh quan du lịch, lữ khách cầm ô lui tới, rất náo nhiệt. Trong trấn nhỏ không có đường xi măng, thuần một sắc đường đá phiến, nước sông róc rách uốn lượn mà qua, thuyền có mui chở hành khách, từ dưới cầu đá phiến từ từ trôi qua.

Hai bờ dòng sông nhỏ là tửu lâu quán trà, lá cờ biển hiệu theo gió khẽ bay múa.

Mua vé vào cửa khu du lịch, Khấu Bắc Nguyệt theo Bánh Bao Máu Người tiến vào cổ trấn, đi qua trấn nhỏ Giang Nam tràn đầy nét cổ xưa, làm một đứa nhỏ vị thành niên hầu như chưa từng ra ngoài du lịch, hắn tràn đầy hứng thú đi dạo.

Nhưng chưa đi bao lâu, hai người đã đến ngoài một quán trà. Bánh Bao Máu Người hạ giọng:

“Nơi này chính là địa điểm phong hội, sau khi đi vào, nhớ đừng nói lung tung.”

Khấu Bắc Nguyệt lập tức nói: “Tôi muốn đi WC.”

Lời này là thật, từ Tùng Hải đến Đồng trấn, ba giờ lộ trình, hắn đã sớm muốn vào WC.

“Vừa rồi ở khu phục vụ bảo cậu xả nước cậu không đi...” Bánh Bao Máu Người tức giận nói: “Bên trong có WC, tôi đi cùng cậu.”

Hai người tiến vào quán trà, sau khi hỏi quầy phục vụ, đi thẳng đến WC trong góc.

Khấu Bắc Nguyệt chưa lựa chọn bệ tiểu, mà đi vào ô ngăn, vừa móc ra tiểu đệ, vừa mở ra ô vật phẩm, lấy ra một khối ngọc phù đen sì. Hắn cố ý không ở khu phục vụ vào WC, chính là bởi chế tạo một cơ hội sử dụng ngọc phù.

Trước khi vào hội trường, nhất định sẽ bị khảo nghiệm, hắn cần ở trước khi khảo nghiệm tiến đến, liên lạc Vô Ngân đại sư, từ chỗ ông ấy mượn lực lượng, lừa dối qua ải.

“Róc rách ~”

“Ào ~”

Ở dưới tiếng bồn cầu yểm hộ, Khấu Bắc Nguyệt nhẹ nhàng bóp nát ngọc phù, nhất thời, một luồng dao động vô hình nhộn nhạo ra,

Như gió xuân tẩy rửa linh hồn.

Khấu Bắc Nguyệt ném mảnh vỡ ngọc phù vào bồn cầu, theo dòng nước cùng nhau giội đi, kéo khóa lên, đẩy ra cửa ô ngăn.

“Đi thôi!”

Hắn nói với Bánh Bao Máu Người chờ ở cửa WC.

Hai người dọc theo cầu thang bằng gỗ đi lên trên, tới lầu hai.

Lầu hai là phòng trà, từng cây cột chống đỡ mái nhà, tường bốn phía đập thông hết, đổi thành cửa sổ, cửa sổ khắc hoa, để khách nhân ngồi ở bên cửa sổ, uống trà ngắm phong cảnh.

Khấu Bắc Nguyệt đứng ở đầu cầu thang, nhìn quanh một vòng, trong phòng bày những cái bàn trà, trống trơn, không có lấy một ai, chỉ có một lão chưởng quầy đứng cạnh quầy.

Bánh Bao Máu Người dẫn theo hắn đi đến trước quầy, nói: “Ông lão, bọn tôi là tới tham gia phong hội.”

Ông lão tóc hoa râm, mặc áo ngắn mộc mạc, đang cúi đầu tính toán sổ sách, nghe vậy, đôi mắt đục ngầu nâng lên, chậm rãi nói: “ID linh cảnh, tổ chức đề cử!”

“Bánh Bao Máu Người, phân hội khu Đông của Linh Năng hội.”

“Khấu Nam Nguyệt, phân hội khu Đông của Linh Năng hội.”

Ông lão gật gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tấm thẻ bài, nói “Đeo nó lên!

Khấu Bắc Nguyệt đưa tay đi đón, ngay tại khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm đến thẻ bài, ngạc nhiên phát hiện, cái tay làn da nhão, giăng kín đồi mồi kia đã biến thành một bàn tay nhỏ trắng nõn linh lung. Hắn ngẩng đầu, thấy một cô nương trẻ tuổi nụ cười dịu dàng, mắt cong lại thành trăng non, trong vắt sạch sẽ, lại mang theo một nụ cười dịu dàng nói: “Bắc Nguyệt.”

Bình Luận (0)
Comment