“Mang ta đi cùng!” Khương Tinh Vệ hô to.
Cô lao nhanh vài bước, tung người nhảy lên, ý đồ bắt lấy hai chân A Nhất.
Con ngươi dựng thẳng lạnh lùng của A Nhất nhìn cô một cái, chủ động giảm bớt độ cao, hai cánh tay chụp, nắm lấy cánh tay Khương Tinh Vệ, mang theo cô lao thẳng về phía bầu trời. Trong quá trình này, hắn nhanh nhẹn tựa như ruồi bọ, khi thì lướt ngang, khi thì lao xuống, tránh đi một rồi lại một sợi dây leo quật tới. Không bao lâu, đã đến độ cao năm mươi mét.
A Nhất chợt lao nhanh, ném cô gái tóc đỏ về phía thân cây rộng như tường thành, bản thân thì lao xuống một cái, đón hướng dây leo bổ vào đầu.
Bàn tay hắn nháy mắt hóa thành trường kiếm bằng xương, vung lên trời. Nửa đoạn dây leo tráng kiện chặt đứt, rơi xuống phía dưới. Việc này sáng tạo thời gian quý giá cho Khương Tinh Vệ. Thân thể cô gái tóc đỏ “vù” một tiếng, dâng lên ngọn lửa hừng hực, cô giống như một quả đạn pháo, kéo cái đuôi lửa, đánh mạnh vào vết nắm tay Triệu Thành Hoàng đánh ra.
“Ầm!”
Một vòng lửa khói màu đỏ nổ tung, nhiệt độ cao nháy mắt chưng khô vỏ cây khu vực đó, sóng xung kích khủng bố thì xé rách xuống một mảng lớn sợi cứng rắn, vết nắm đấm mở rộng, chế tạo ra một vết nứt nhỏ thật sâu.
Khương Tinh Vệ giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, khóe miệng trào máu, kêu rên rơi xuống.
Bị thương nặng, trong thân cây rộng lớn như bức tường phát ra tiếng rít gào nặng nề hơn nữa phẫn nộ, chấn động núi rừng vang lên xào xạc. Vô số dây leo vung vẩy như xúc tu giận dữ, quật về phía mặt đất, quật về phía A Nhất cùng Khương Tinh Vệ trên không trung.
Mắt thấy dây leo rợp trời rợp đất quật về phía mình, A Nhất quyết đoán thu liễm cánh vỏ, ôm đầu gối cuộn mình, chất sừng ngoài thân hắn điên cuồng phát sinh, bao vây từng vòng, hình thành một quả cầu xương cứng rắn.
“Bốp bốp bốp!”
Dây leo điên cuồng quật, khiến quả cầu chất sừng cứng rắn giăng kín vết nứt, ứa ra máu tươi màu xanh lục. Quả cầu chất sừng rơi nhanh xuống.
Rơi nhanh xuống tương tự còn có Khương Tinh Vệ, trong tay cô nắm một ngọc bội màu vàng, đạo cụ này bắt nguồn từ nghề nghiệp Thổ Quái, ở cùng lúc hình thành vách tường phòng ngự, tăng thêm trọng lượng của Khương Tinh Vệ, khiến cô nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Đầu óc Khương Tinh Vệ tuy không thông minh, nhưng thiên phú chiến đấu trời sinh, khiến cô không cần suy nghĩ, có thể tự nhiên mà vậy biết khi nào, lựa chọn đạo cụ gì.
“Chỗ thủng khép lại rồi.”
Một vị Thám Báo nhãn lực kinh người, cao giọng nhắc nhở.
Chỗ hổng Khương Tinh Vệ vừa rồi đục ra đang nhanh chóng khép lại. Thụ vương cảnh giới Thánh Giả, tự nhiên tinh thông năng lực hồi phục.
Lúc này, Duy Ngã Độc Tôn tướng mạo âm nhu, lòng bàn tay nâng lên một cái ấn màu đen. Mặt ngoài cái ấn điêu khắc sóng biển, chất liệu giống ngọc lại không phải ngọc, giống đá mà không phải đá
Ầm!
Một cột nước đường kính tới mấy mét từ trong cái ấn dâng lên, lao lên tận trời.
Thân thể của Duy Ngã Độc Tôn bán trong suốt hóa, giống như hòa hợp một thể với nước, nương cột nước tận trời lao ngược lên, không nhìn dây leo vụt tới trong quá trình, rất nhanh đã tới lỗ thủng Khương Tinh Vệ đánh ra.
Thân thể hắn khôi phục thực chất, nâng tay triệu hồi ra một thanh đao dài do băng tinh màu lam ngưng tụ thành, hung hăng đánh vào lỗ thủng đang không ngừng co rút lại.
Tiếng “Răng rắc” liên tục vang, vỏ băng bao trùm lỗ thủng to bằng cái đầu, cũng hướng xung quanh lan tràn. Hồi phục nhất thời bị ngăn chặn hữu hiệu.
Đoàng!
Nơi xa truyền đến một tiếng súng vang hùng hậu mạnh mẽ, quanh quẩn ở trên không rừng rậm. Vỏ băng ngưng kết ở lỗ thủng thân cây lập tức nổ tung, kèm theo vụn gỗ bắn tung tóe.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn không ngừng bắn ở cùng một vị trí, mỗi một phát súng đều khiến lỗ thủng sâu thêm một phần, mở rộng.
Người bắn nấp ở phía sau màn, chẳng những có một món vũ khí uy lực đáng sợ, còn có tài bắn súng có thể xưng tuyệt đỉnh.
Dưới cây, Mao Sơn Thuật Sĩ lấy ra một cây đại tang quấn vải trắng, ném cho Âm Thi, thao túng hắn chạy về phía thụ vương. Tôn Miểu Miểu há cái miệng nhỏ nhắn, phun ra từng oán linh, chúng nó quấn quýt lẫn nhau, bện thành một sợi roi dài hư ảo do oán linh tạo thành, cây đại tang cùng Đả Thần Tiên, ăn ý quật lên thân cây.
Dây leo giương nanh múa vuốt trên đỉnh đầu nháy mắt cứng đờ, tiếp đó mềm nhũn rủ xuống. Linh hồn thụ vương bị thương, lâm vào dại ra.
Bắt lấy cơ hội, các Vu Cổ Sư ùn ùn hóa cổ, mở ra cánh vỏ, cánh chim, mang theo một đám Hỏa Sư, Yêu Mê Hoặc lao vút lên không trung, lao về phía chỗ cao năm mươi mét. Trong lúc nhất thời, cầu cầu lửa, mâu lửa, đao lửa lần lượt nổ tung, sóng nhiệt cuồn cuộn, ánh lửa ngập trời. Mà từng vị Yêu Mê Hoặc lợi dụng vũ khí phá giáp, chế tạo ra hiệu quả đổ máu, ngăn chặn thụ vương hồi phục.